[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 157: 100% Sugar
-Chúng ta đi kết hôn thôi. Đến quê nhà thứ hai của chị. Em sẽ theo chị chứ?
-Không những theo, em còn muốn dẫn chị đi đến góc nhỏ của em, muốn nói chị nghe thật nhiều điều…
Trong lòng cả hai đều rạo rực như có hàng trăm cánh bướm đồng loạt tung cánh.
Những trải nghiệm của ngày hôm nay, Nguyệt Minh đều ghi tạc vào lòng, cô có nàng bên cạnh, cùng nhau vẽ nên một buổi hẹn hò hoàn hảo.
Rồi sau này, cô ước mong sẽ mãi được cùng nàng trải qua những tháng ngày hạnh phúc như vậy.
Nguyệt Minh nhìn người con gái mình yêu, cõi lòng chưa bao giờ thôi rung động vì nàng.
Sau ngần ấy năm, câu hỏi về tình yêu của Nhật Minh dành cho cô đã có lời giải đáp, thì ra yêu và được yêu lại thiêng liêng và đẹp đẽ đến như vậy. Có thể tìm được một người sẵn sàng chấp nhận bên cạnh dù mình còn thật nhiều khuyết điểm, hẳn là điều may mắn nhất cuộc đời này của cô.
Nguyệt Minh không biết rằng mình đã trải qua bao nhiêu kiếp sống, hoặc thậm chí đây có lẽ chỉ là kiếp sống đầu tiên và duy nhất, nhưng cô dám tự tin hất mặt lên trời khẳng định chắc chắn một điều, yêu được Gia An là thành công lớn nhất trong mọi kiếp sống của cô.
Nghĩ đến đây, đôi mắt cay cay nãy giờ lại rơi một giọt lệ, cô ôm nàng vào lòng, khẽ thì thầm bên tai.
-An, cảm ơn chị… Vì đã yêu em, yêu những lúc em yếu đuối nhất, yêu những lúc em bồng bột, không hoàn hảo nhất… Chấp nhận vị tha cho em, không rời bỏ em, mà còn nắm chặt lấy tay em.
Gia An không đáp ngay, nàng mỉm cười, khẽ thu vào lồng ngực làn hương nhẹ nhàng có một không hai của người yêu.
-Chị yêu em vì chị thích thế, không cần cảm ơn ngốc ạ.
Gia An vỗ nhè nhẹ vào lưng Nguyệt Minh.
-Hơn nữa… không có ai sinh ra hoàn hảo, quan trọng là phải biết cố gắng, ngay cả chị cũng cần cố gắng hơn từng ngày. Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta cùng nắm tay nhau cố gắng, vì tình yêu của chúng ta, vì Joy, vì gia đình nhỏ này, nhé?
-Em yêu chị.
.
Rời khỏi thuỷ cung với niềm hạnh phúc không nói nên lời, Nguyệt Minh cứ như vậy mà nắm chặt tay Gia An đi dạo trên đường mòn nhỏ xinh, tách biệt hoàn toàn với cung đường chính ngập bóng người ở S World.
-Giờ làm gì nữa nhỉ?- Nguyệt Minh lẩm bẩm.
-Ừm, cũng muộn rồi, mình về nha, Joy cục cưng chắc giận lắm.- Gia An dịu dàng đáp.
Bé Nguyệt nghe được lời này, ánh mắt lấp lánh như muốn khóc.
-Sao đây, bây giờ không muốn về hửm?
Nguyệt Minh không nói gì, chỉ dừng chân lại, sau đó ôm Gia An vào lòng, nói luyến tiếc thì cũng có chút, gọi là xúc động thì đúng hơn. Với tất cả những gì Gia An đã làm, dù có nói đi nói lại hàng nghìn lần, Nguyệt Minh vẫn không thấy chán.
Trước khi gặp nàng, đôi lúc, cô cảm thấy một ngày 24 tiếng là quá nhiều, một đời 60 năm dài đằng đẵng. Nhờ có nàng bước vào đời cô, viết lên định nghĩa về tình yêu, một ngày 24 giờ lại quá ngắn, yêu thương trao bao nhiêu mới đủ?