[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 154: Hẹn hò
-Nooooo, No… uwaaaaa huhuhuhu…
Joy gần như gào lên, bé con cố trốn khỏi vòng tay của Gia Minh, nhào qua người Gia An.
-Cục cưng, con phải ở nhà.- Nguyệt Minh nhét Joy ngay ngắn vào lòng Gia Minh.
Joy cục cưng giãy dụa không thôi, bạn nhỏ và bạn lớn cùng nhau “tranh luận” thật “nhộn nhịp”, dù không rõ có hiểu ngôn ngữ của nhau hay không. Gia An thấy Nguyệt Minh càng nói, Joy càng giãy dữ dội hơn, nàng muốn dỗ bé nhưng đã bị cô ngăn lại.
-Chị đứng im đó cho em, em phải dạy dỗ cháu em.- Nguyệt Minh lại kéo Gia An lùi về.- Quốc có quốc pháp, gia có Gia An… à nhầm gia quy chứ!
Gia An: …!?
Nàng không biết Joy có hiểu hết không, nhưng nàng chắc chắn một điều là Nguyệt Minh sẽ không trị được bé, nói còn nhầm thì dạy dỗ ai!?
Một cuộc giằng co đầy gay cấn, bạn nhỏ khóc đỏ cả mặt, bạn lớn thì mồ hôi ướt trán, không ai nhường ai.
Mãi cho đến khi Ralph kéo Gia Minh và Joy ra xe để đi chơi thì bé con mới chịu tha cho Gia An và Nguyệt Minh.
-Đi thôi.- Bạn lớn phấn khởi.
Đứa trẻ này sắp 29 tuổi?
Rốt cuộc là Gia An yêu đương hay có thêm con nhỉ?
-Làm gì hào hứng vậy? Chị vẫn chưa tha thứ cho em đâu đấy.- Gia An nhìn Nguyệt Minh bằng ánh mắt đầy cưng chiều.
Dù lời nàng đầy đe doạ thì Tổng giám đốc cũng không sợ, không hề sợ chút nào luôn, đã vậy, cô còn nhoài người sang hôn vào má nàng một cái rõ kêu.
-Yêu chị.
-Rồi rồi.- Gia An véo má Nguyệt minh một cái rồi đánh vô lăng, xe tiến ra đường lớn.
Hôm nay là 14/3, sau sự kiện Nguyệt Minh đến bệnh viện “khám thai” vài ngày.
Gia An cảm thấy thời gian trôi qua thật kỳ diệu, ngày này năm ngoái, cả hai còn mập mờ, cũng là lần đầu cùng nhau ngắm trăng lúc bình minh, sau một năm thì nàng bị lừa, phải mang hai dì cháu về nhà nuôi.
Nếu hỏi nàng hối hận không, câu trả lời tất nhiên là không, chưa bao giờ!
Nhưng có đôi lúc, Gia An có chút tham lam ước gì hai người gặp nhau sớm hơn, tình cảnh không trớ trêu như thế, Nhật Minh mẹ tròn con vuông, vì nàng muốn Nguyệt Minh được vui vẻ.
Phải trải qua gần 30 năm cuộc đời mới gặp được nhau, nhưng không như vậy thì sao có hai từ duyên số?
28 tuổi và 30 tuổi, cả hai đều đủ độ tuổi chín chắn để nhìn nhận và xác định tình yêu, nàng sẽ không vì bồng bột mà đánh mất người trước mặt.
Thay vì hối tiếc những điều đã qua, nàng lại thấy biết ơn những gì đã đến.
Gia An cố ý chọn off ngày hôm nay vì nàng biết sinh nhật đối với Nguyệt Minh là một kỷ niệm buồn, năm ngoái, cô còn lén trốn vào tủ quần áo khóc vì nhớ chị gái…
Nàng không muốn Nguyệt Minh buồn, cũng không bắt cô phải tỏ ra mạnh mẽ, hôm nay cứ chơi thỏa thích, ngày mai có chui vào tủ quần áo thì đã có nàng cùng chui vào chung rồi.