[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 143: Lấy chị
Nguyệt Minh tỉnh dậy trong cơn mơ màng, cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng dư chấn để lại sau khi tỉnh giấc khiến cô chóng mặt và nặng đầu. Hai mí mắt muốn mở nhưng cứ sập xuống, cả người không còn chút sức lực nào, cảm giác như đang lâng lâng trên mây.
Một xúc cảm mềm mại bỗng rơi trên mu bàn tay, cô có thể cảm nhận được cái vuốt ve nhẹ nhàng, giọng nói đầy dịu dàng quen thuộc thổi nhẹ bên tai.
-Em ngủ thêm một chút nữa đi.
Từ sau trận ngâm nước kia, tinh thần Nguyệt Minh đã tỉnh táo hơn rất nhiều, song vẫn phải quay lại nằm viện để theo dõi tình trạng sức khỏe.
-Không ngủ nữa, ngủ nhiều sẽ ngốc.- Giọng Nguyệt Minh kéo dài, mang đậm âm thanh làm nũng.
Bác sĩ An nhìn con sâu ngủ đang chu môi nói chuyện, mắt lại nhắm híp liền buồn cười, muốn bẹo má cô một cái, nhưng chẳng dám, chỉ sợ động vào lại làm người yêu bị đau. Gia An đành nhìn Nguyệt Minh đầy cưng chiều, tay vuốt má cô nhè nhẹ, vẫn còn một vài cơn đau lướt ngang trái tim nàng khi nhìn thấy cô thế này, nhưng rất nhanh bị nàng dập tắt đi.
-Hừm, ngốc sẵn rồi thì có ngủ thêm chút cũng không sao đâu.
-Ưm…Chị lại chán ghét người ta ngốc có phải không?
Gia An mỉm cười, mấy ngày này Nguyệt Minh làm nũng đến lạ, nhưng nàng lại đặc biệt yêu thích dáng vẻ yếu ớt này.
-Người ta chỉ là không nhìn thấy chị, liền sẽ rất nhớ chị, có biết không hả?- Nguyệt Minh vẫn tiếp tục dùng chất giọng ngái ngủ, pha với một ít nũng nịu, càm ràm Gia An.
-Được rồi, được rồi, em nói gì thì là cái đó, chị biết rồi.
Gia An giương cờ trắng chịu thua, nàng khá bất ngờ trước kiểu thái độ này, hệt như Nguyệt Minh vừa được ai đó đả thông kinh mạch. Nàng có mọc thêm chục cái miệng cũng không nỡ cãi lại em bé Nguyệt Minh, so với Joy chưa biết nói thì dì còn trẻ con hơn cháu.
Không biết có phải do tâm linh tương thông không mà nàng vừa nhớ đến bạn nhỏ là bạn lớn liền hỏi:
-Ủa mà Joy đâu rồi chị?- Nguyệt Minh chớp mắt thêm vài cái, cuối cùng mới lấy được chút tỉnh táo, ánh mắt đặt lên người bác sĩ An.
Gia An vốn đang rót cho Nguyệt Minh một cốc nước ấm, nghe cô hỏi, nàng ngừng lại, nhẹ nhàng chỉ tay ra cửa sổ. Bên ngoài là bầu trời tối đen như mực, chỉ có vài ánh đèn đường ở khoảng cách thật xa.
-Thưa Chủ tịch, bây giờ là 2 giờ sáng, chúng ta đang ở bệnh viện, Joy cục cưng ngủ ở nhà dì Hân rồi.- Gia An giả vờ nghiêm mặt, làm ra vẻ đang báo cáo với cấp trên.
Nguyệt Minh chăm chú nhìn Gia An thật lâu, lâu đến mức khiến nàng ngượng ngùng, hai má vô thức ửng đỏ. Bàn tay trái của Nguyệt Minh khẽ động, Gia An cúi người, ăn ý mà nắm lấy đặt lên mặt mình. Ngón tay cái của Nguyệt Minh vuốt ve mặt nàng.
-2 giờ rồi sao chị không ngủ? Da hơi khô, mắt cũng có quầng thâm rồi đây này…
Nguyệt Minh nói một đoạn, nước mắt lại trực trào. Cô hít vào, ngăn không cho nước mắt rơi, nhưng giọng nói lạc đi đã phản chủ.