[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 142: Quan điểm tình yêu
- Metruyen
- [Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh
- Chương 142: Quan điểm tình yêu
Gia An siết chặt vô lăng, bánh xe lao vun vút trên con đường đất hoang vắng, xuyên qua những bụi cây rậm rạp. Vốn là một người đam mê tốc độ, nhưng từ rất lâu rồi nàng không có dịp trổ hết khả năng. Tâm trạng nàng lúc này vô cùng gấp gáp, chỉ muốn đến nơi thật nhanh.
Thật không dám tin dù ở thành phố, lại còn những vùng ven như thế này, so với con đường nông thôn đến trại trẻ mồ côi, nơi đây còn hoang vắng hơn. Nhìn những lùm cây chốc chốc lay động, không biết lát nữa sẽ có gì nhảy ra, khiến Gia An có chút lạnh sống lưng.
Chiếc xe vững vàng xuyên khỏi con đường gập ghềnh, Gia An điêu luyện đánh lái sang phải, chạy thêm một đoạn nữa, căn nhà hoang hiện ra trước mắt nàng. Đáy mắt phản phất vài tia hỗn tạp, chẳng biết có nên dừng lại hay không.
Ngôi nhà độc nhất ở nơi hoang vu thế này, lại còn bị bỏ hoang, hẳn có gì tốt đẹp, nếu là thường ngày, chắc chắn Gia An sẽ quay xe về, thậm chí, ngay từ lúc nhận đề nghị, nàng nên phớt lờ mới phải.
-Em còn xứng đáng với chị không?
-Em thế này, chị còn yêu em hay không?
-Em xin lỗi.
Những câu hỏi của Nguyệt Minh cứ lặp đi lặp lại khi nàng dỗ cô ngủ, ánh mắt ngấn lệ và vẻ mặt đầy tội lỗi như xuyên thẳng vào tim nàng, hoá thành phẫn nộ khiến nàng không kiềm được, đạp thắng thật mạnh.
Bánh xe ma sát với mặt đường đầy đá và sỏi khiến chúng bắn lên tung toé, tạo thành một làn bụi trắng…
Đáng lẽ, người yêu của nàng sẽ không bị như vậy, đáng lẽ, người yêu của nàng sẽ không rơi nước mắt, tự chán ghét rồi hành hạ bản thân… Càng nhớ đến những chuyện này, Gia An càng đau lòng.
Gia An bước xuống xe, xuyên qua lớp bụi đi về phía đám người đang chờ sẵn.
-Đến muộn hơn tôi dự kiến.- Hạ Băng đưa tay xem đồng hồ.
Gia An gật đầu chào Hạ Băng. Hạ Băng trong mắt nàng lúc nào cũng rất chỉn chu, tất nhiên trừ lần đầu gặp mặt, nhưng lúc này, sự chỉn chu có vẻ hơi khác hơn thường lệ… Nàng có thể cảm giác được xung quanh Hạ Băng dường như toát ra một luồng khí lạnh, gương mặt tuy mỉm cười, nhưng lại đầy thâm sâu.
Gia An muốn nhìn vào mắt Hạ Băng để đọc vị nhưng bất thành, kính đen đã che đi gần hết nửa gương mặt yêu mị.
-Còn phải dỗ Nguyệt ngủ nữa, tôi không muốn rời đi khi em ấy thức.
Hạ Băng hơi ngạc nhiên vì thái độ Gia An lúc này, hoàn toàn trái với hình tượng thường ngày. Hạ Băng thật muốn lôi điện thoại ra chụp lại, gửi cho Nguyệt Minh xem “đây mới chính là vẻ mặt lạnh lùng trong truyền thuyết đây, hàng fake như cậu sao lại lớ ngớ vớ được hàng real vậy honey?”
-Nguyệt ổn hơn chưa?- Hạ Băng vứt điếu thuốc xuống đất, đạp vài cái.
Gia An gật đầu.
Nếu đứng trên mọi góc độ để suy xét, vẫn có thể nhận ra được điểm đầu của mọi khúc mắc chính là Hạ Băng. Nhưng Nguyệt Minh luôn tin tưởng cô bạn thân này, Gia An không thể oán trách, dù Hạ Băng thật sự đã gián tiếp gây ra tai nạn lần này…