[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 141: Gột rửa
Nước chảy như mưa, trút thẳng từ đỉnh đầu xuống. Màn nước rơi xuống, phủ lên thân người của Nguyệt Minh một tầng hơi nước lạnh lẽo.
Nước lạnh xuyên qua làn da ửng đỏ, bong tróc vì đã tắm quá nhiều lần, cắt từng nhát vào tâm hồn cô.
Hành hạ thể xác bao nhiêu, tự dằn vặt đến thế nào, Nguyệt Minh vẫn cảm thấy chưa đủ, cảm giác dơ bẩn cứ bám lấy cơ thể cô, dù cho đây đã là lần tắm thứ tư trong buổi sáng ngày hôm nay.
Bàn tay run rẩy của Nguyệt Minh chộp lấy chai sữa tắm, bóp mạnh mấy lần, nhưng chẳng còn gì, cô tức giận vứt sang một bên, sau đó cầm lấy chai dầu gội đầu, mở nắp trút thẳng xuống đầu của mình.
Không rõ là bọt xà phòng khiến mắt cô cay mà ửng đỏ, hay do chính những giọt nước mắt…
Nguyệt Minh vẫn đang cố gắng hết sức để thoát ra khỏi những ám ảnh về ngày hôm đó, hơn ai hết, cô hiểu rằng nếu mình không tự thoát ra được, chính là đang làm khổ Gia An.
Nàng có lỗi gì đâu, nàng chỉ vì yêu cô mà bị đày đọa theo sao?
Nguyệt Minh đã được xuất viện, cô không dám về nhà của mình, đành quay về nhà tổ họ Hoàng, Gia An và Joy cũng dọn đến cùng cô. Bác sĩ An không thắc mắc lời nào, dù đã được dọn dẹp, nàng cũng không muốn về hiện trường kia, tránh nhìn thấy quá khứ không vui.
Nguyệt Minh tiếp tục tự nhốt mình trong bốn bức tường, chỉ khi Gia An đi làm, cô mới có thể tự do ra vào phòng tắm nhiều lần trong ngày thế này.
Chậm chạp rời khỏi vòi sen, Nguyệt Minh ngâm mình vào bồn tắm. Cô tựa người vào thành bồn, đôi mắt nhắm nghiền, ước gì khi bước ra khỏi đây, mọi cảm giác dơ bẩn đều bốc hơi, nhưng nếu đơn giản như vậy, mọi chuyện đã không kéo dài suốt cả tuần.
Hô hấp nhẹ dần, cơ thể gần như thích ứng với làn nước lạnh, cảm thấy bản thân nhẹ tênh, lững lờ như lạc giữa hư không, Nguyệt Minh ngày càng co người, cuộn mình trong tư thế bào thai, trôi vô định giữa đại dương bao la.
Một thanh âm vang lên, thân thuộc và gần gũi đến lạ, từng tiếng từng tiếng ngân nối tiếp nhau như thể chủ nhân của nó đang chơi một điệu nhạc buồn man mác.
Nguyệt Minh cảm thấy cơ thể mình khẽ bị lay động, vật thể mềm mại này cứ thế nâng cô lên.
Nguyệt Minh có thể nghe được tiếng xé nước, sau đó là tiếng những bọt sóng vỡ tung, sự lạnh lẽo ngay lập tức biến mất, cảm giác ấm áp bao bọc khắp cơ thể cô.
Thanh âm vẫn không ngừng vang lên hai bên tai, như kêu như gọi, chờ đợi một lần cô có thể mở mắt mà nhìn nó.
Một con cá voi xanh xuất hiện, cuộc hội ngộ mà chẳng ai mong muốn.
Nguyệt Minh cuối cùng cũng bị đánh động, mở mắt, cả thân người cô nằm gọn trên tấm lưng vững chãi của chú cá voi xanh. Cô bật dậy, loạng choạng muốn nhảy lại xuống nước, lúc này, chỉ có dòng nước lạnh lẽo kia mới có thể khiến tâm hồn cô thanh tịnh.
Cô muốn tiếp tục ngâm mình, để rửa trôi đi hết những động chạm gớm ghiếc kia.
52 Blue như cảm nhận được vẻ khác thường, liền phun ra một cột nước cao, nước bắn vào không trung rồi đáp thẳng vào mặt Nguyệt Minh, khiến cô ngã nhào ra lưng nó.