[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 140: Dơ bẩn
-Bác sĩ An, chị ổn không ạ?
-Bác sĩ An ơi?
Y tá nhẫn nại gọi đến lần thứ ba, bác sĩ An từ lúc thay đồ phẫu thuật ra cứ đứng như trời trồng, trạng thái ngẩn ngơ này trước giờ chưa từng có ai dám gán cho nàng.
Y tá tay lay vai nàng, Gia An mới hoàn hồn lại.
-Hả? À ừ, xin lỗi…
Gia An gượng gạo nở một nụ cười, sau đó tự trấn an bản thân, lấy lại thái độ chuyên nghiệp, chuẩn bị vào phòng mổ.
Bác sĩ An chăm chỉ chưa bao giờ muốn nghỉ làm như lúc này, người yêu của nàng từ lúc tỉnh dậy, trạng thái cực kỳ tệ, vậy mà nàng chẳng ở bên cô được. Với cương vị là bác sĩ, nàng không thể nào bỏ dở công việc để đến bên cô ngay, chỉ đành cố tập trung, nhanh chóng hoàn thành hết thảy, sau đó xin phép cấp trên sắp xếp lại lịch của mình những ngày sau đó.
Cảnh tượng ngày hôm ấy ám ảnh tâm trí Gia An hệt như một tâm ma. Bây giờ nàng chỉ cần nghĩ đến chuyện mình không có bên cạng, Nguyệt Minh rất có khả năng rơi vào nguy hiểm lần nữa.
Gia An vừa hoàn thành ca sinh mổ liền vội vã rời đi. Công việc nàng đã quen thuộc suốt bao năm nay, giờ đây lại như rút cạn nửa phần sinh lực.
Đẩy cửa phòng bệnh, nàng bước vào, gương mặt của người bình thường như nàng giờ đây cũng chẳng khá hơn là bao so với người bệnh nằm trên giường kia. Đôi mắt nàng dừng lại trên thân hình co ro trong chăn, người nàng yêu chưa từng yếu đuối đến mức này. Kể cả lần nhập viện vì tự tử trước đây, Nguyệt Minh không hề trông mong manh như thế.
Mấy ngày nay, nàng rất muốn bắt chuyện với Nguyệt Minh, nhưng cứ mở miệng, liền nhận được thái độ uể oải và trống rỗng của cô. Gia An đành nuốt nghẹn vào lòng, im lặng ở bên dùng hành động để chăm sóc cho cô.
Nhưng mà…
-Em đã ăn gì chưa?- Ánh mắt Gia An lướt qua khay đồ ăn còn nguyên trên bàn, tay vỗ nhẹ vào chăn, nàng không dám vén chăn, nàng muốn cho Nguyệt Minh thời gian.
Người trong chăn khẽ động, như thể đáp rằng đã ăn rồi.
Gia An thở dài.
-Thức ăn không hợp miệng em đúng không? Để chị đi nấu ít cháo, dù sao cũng phải ăn chút gì đó.
Gia An nói rồi rời đi, cánh cửa khẽ đóng lại, nàng bác sĩ tựa người vào tường.
Tuy hôm ấy chảy máu rất nhiều, nhưng Nguyệt Minh chỉ bị tổn thương ngoài da, nặng nhất là ảnh hưởng đến cánh tay đang định hình. Bác sĩ phụ trách kết luận tình trạng không có gì đáng lo ngại, nhưng Gia An hiểu, vết thương trong lòng mới là thứ khó chữa lành.
Gia An nấu cháo xong thì quay lại, trong phòng đã có thêm hai người, Hạ Băng và Khả Hân. Ba người này khi tụ họp lại luôn nói cười rôm rả, thế mà giờ mỗi người một góc, chẳng ai nói với ai câu nào, Khả Hân và Hạ Băng chỉ yên lặng nhìn về Nguyệt Minh nằm co người chăn. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Gia An quan sát Hạ Băng, gương mặt người này luôn có vẻ cà lơ phất phơ, hiếm khi lạnh như băng thế này, trông vô cùng đáng sợ. Dường như nhận ra ánh nhìn của nàng, Hạ Băng khẽ cong môi, giãn mặt nở nụ cười. Bác sĩ An gật đầu đáp lại, bưng tô cháo trắng đi đến cạnh giường Nguyệt Minh.