[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 134: Không may mắn
Không ai hiểu lý do khiến Hạ Băng hoảng hốt, lại càng không thể lý giải nổi vì sao phản xạ của nàng ấy lại nhanh nhạy và chuẩn xác đến mức vượt xa đám vệ sĩ tinh nhuệ của Nguyệt Minh. Gia Minh nghe tiếng hét, ngay tức khắc túm lấy Ralph và Gia An đang bế Joy kéo vào hiên nhà, vòng tay to lớn của ông dang rộng, bảo hộ những người trân quý nhất.
Joy bị giật mình khóc ré lên, Gia An cũng bị dọa đến mất hồn, không phải sợ bắn tỉa, mà vì nàng thấy Nguyệt Minh lăn mấy vòng trên mặt đất. Mất vài giây để Gia An trấn tĩnh bản thân, sau đó vội nhét Joy vào lòng Ralph, lao về phía Nguyệt Minh.
Hạ Băng bình thường yếu nhớt, hôm nay không biết lấy đâu ra sức lực, một cú đẩy liền trực tiếp làm Nguyệt Minh lăn mấy vòng ra đất, ngã thẳng vào giàn giáo còn chưa thu dọn xong, khiến chúng đổ nhào về phía cây mai tiền tỷ…
Những âm thanh đổ ngã chói tai vang lên náo động cả khu nhà nhanh chóng qua đi, nhưng hệ quả thì vẫn còn đó.
Hệt như hiệu ứng domino với quân cờ đầu là Nguyệt Minh và quân cuối là cây mai, ở giữa còn có thêm không ít đồ trang trí,… Cây mai bị giàn giáo đè bật cả gốc, bao nhiêu nụ hoa xanh tươi cùng bao nhiêu cánh hoa vàng vừa chớm nở cũng vì thế bay rợp trời, rơi vào không trung, như một cơn mưa hoa rực rỡ dưới bầu trời đêm 30.
Có cánh hoa chạm đất, có cánh hoa lại e ấp trên gương mặt Nguyệt Minh… tạo nên một khung cảnh nhìn riêng thì lãng mạn, nhìn chung thì lãng… xẹt!
Đội vệ sĩ bị bất ngờ, song nhanh chóng vào vị trí, tạo thành một hàng rào người bảo vệ. Gia An chạy ào đến, lách vào giữa vài người, trực tiếp ôm lấy Nguyệt Minh, cả người cô lấm lem, quần áo có đôi chỗ vươn màu máu
-Nguyệt! Nguyệt! Nguyệt ơi, nhìn chị nè!- Gia An gấp gáp gọi.
Sự bình tĩnh vốn có của một bác sĩ bay sạch, nàng bị máu của Nguyệt Minh dọa cho sợ đến bật khóc, nước mắt cứ thế rơi không ngừng.
Gia Minh dặn dò Ralph đứng yên tại chỗ, còn bản thân ông bước ra ngoài, nhìn theo hướng ánh mắt của Hạ Băng ban nãy, chỉ thấy một bóng đen lấp ló rời đi.
Trong lòng Gia Minh có chút hỗn tạp, ông gọi cận vệ thân thiết của mình lại, nói gì đó. Người cận vệ gật đầu, kín đáo đi về hướng căn nhà kia.
Còn người gây ra cú té đầy nghệ thuật của Nguyệt Minh lúc này đang ngồi trong xe, dùng tay ôm chặt đầu của bạn nhỏ của mình, thật lâu sau đó không nghe động tĩnh gì, nàng ấy mới rụt rè xuống xe xem xét tình hình.
Cảnh tượng trước mắt khiến Băng Báo đóng băng, nàng ấy ngó nghiêng đủ hướng, khắp những ngôi nhà xung quanh song chẳng thấy bóng dáng tên sát thủ nào cả.
Dường như hơi sai kịch bản thì phải!?
Đáng lẽ phải là nàng ấy phải đẩy Nguyệt Minh tránh thoát đường đạn, sau đó là “Pằng” một tiếng, đạn đi xọet qua,… sao lại im ắng như thế này?
Hạ Băng sai ở đâu nhỉ?
Sát thủ mới vào nghề đúng không?
Tiếng súng đâu?
Run tay không dám bắn à?
Là bị nàng ấy phát giác nên không hành động đúng không?