[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 127: Gu chị tốt theo thời gian
- Metruyen
- [Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh
- Chương 127: Gu chị tốt theo thời gian
King koong— Chuông cửa vang lên lần đầu, hai người trong nhà đã rơi vào vòng xoáy mê luyến, sao có thể nghe thấy được?
King koong— Chuông cửa vang lên lần hai, toàn bộ không gian trong phòng khách đang bị thiêu cháy hoàn toàn bởi những nụ hôn ngọt ngào…
Hạ Băng nhíu mày, có chút mất kiên nhẫn, không chờ đợi nổi, liền ấn thêm một tràn chuông cửa, trong lòng tự hỏi Hoàng Nguyệt Minh bị điếc hay gì, rõ ràng là có nhà sao mãi không ra mở cửa!? Chẳng phải đang muốn điều tra cô Quỳnh Chi gì sao? Nàng ấy đến cung cấp thông tin đây này?!
Mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nàng ấy đột nhiên thấy lo lắng cho bạn thân, nhỡ đâu kẻ đứng sau cái chết kia đã đánh hơi ra và muốn thủ tiêu Nguyệt Minh thì sao?
Nghĩ vậy nên sau khi họp xong ở công ty, Hạ Băng liền tức tốc đi tìm Nguyệt Minh.
Sau một hồi bấm chuông, kiên nhẫn cuối cùng cũng cạn sạch. Bấm mật khẩu mà Khả Hân từng cho, tay bật sẵn điện thoại để đề phòng bất trắc.
Mật khẩu được chấp nhận, Hạ Băng thản nhiên đẩy cửa vào nhà, thấy trong nhà tối thui, nàng ấy sợ muốn chết, không khỏi liên tưởng đến cảnh trong mấy bộ phim hình sự, bèn cất cao giọng gọi.
-Selina Hoàng Nguyệt Minh, BỊ ĐIẾC À!?
Hạ Băng vừa nói to vừa cẩn thận đi vào, cực kỳ đề phòng xung quanh, đột nhiên, giác quan thứ sáu cộng thêm tình yêu cháy bỏng đối với gương mặt mách bảo nàng ấy nên đưa tay lên chặn lấy vật phẩm gì đó đang bay đến. Tay bị đau không sao, mặt sưng thì mai không dám ra đường.
Chiếc cặp da phi cái vèo trong điều kiện thiếu ánh sáng, va mạnh vào tay khiến Hạ Băng loạng choạng mấy bước, nàng ấy còn chưa kịp thét lên “Có thích khách, hộ giá bổn cung” để vệ sĩ đến ứng cứu thì vai đã bị tóm lấy, tiếp sau đó, một bàn chân đạp thẳng vào mông Hạ Băng, tống nàng ấy ra khỏi cửa???????
-CÚT!
Hạ Băng còn đang ù ù cạc cạc thì đã tàn nhẫn bị đuổi khỏi dinh thự.
Hạ Băng: ???
Giọng nói này quen lắm, đích thị là bạn thân của mình, ròi mắc cái gì giận dữ vậy!?
Ơ hay, người ta có lòng tốt, lo bạn gặp chuyện, sao nỡ đối xử bạo lực với người ta như vậy!?
Thế là với phản xạ nhanh nhẹn được tôi luyện sau nhiều năm, Hạ Băng liền ôm lấy chân Nguyệt Minh, không để người kia phóng vào nhà.
Nguyệt Minh bạo lực đưa tay đẩy đầu Hạ Băng ra, nhưng nàng ấy đu chân cô cứng ngắt, đã vậy còn lê lết được theo vào tới cửa.
Hạ Băng miệng thì: “Ôi, chuyện gì vậy, chuyện gì vậy, đau quá, đau quá… chết người rồi, chết người đẹp rồi”, nhưng mắt thì đảo liên tục, hoạt động hết công suất, dường như có quần áo vương vãi dưới đất… đèn mờ thế này cũng không ngăn được mắt mèo của nàng ấy đâu.
Sau đó, Hạ Băng ngước mặt lên nhìn Nguyệt Minh – người bình thường trên áo có chút vết nhăn là liền chạy đi ủi, ấy vậy mà lúc này lại mặc một chiếc áo không thể nhàu nát hơn, đến vị trí nút gài cũng sai…