[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 126: Tràn ly
-Chị khám xong chưa?- Nguyệt Minh lạnh giọng hỏi, ánh mắt đầy sát khí phóng về phía Quỳnh Chi đang loạng choạng trên mặt đất.
-Xong… xong rồi.- Gia An rất bối rối, rõ ràng mình không có ngoại tình, mà lại giống như rơi vào cảnh bị bắt gian tại trận.
Nàng đứng dậy, đến bên cạnh Nguyệt Minh, biết người yêu không vui nhưng tạm thời không có giải pháp ứng phó, chỉ dám dùng hai ngón tay kẹp lấy tay áo cô lắc lắc, ánh mắt có chút đáng thương.
Nàng muốn ngăn chặn cơn tức giận này, ai biết được hành động tiếp theo của cô có phải là đánh gãy mũi Quỳnh Chi không!?
Không phải nàng muốn bảo vệ Quỳnh Chi, nàng đang bảo vệ Nguyệt Minh, cùng danh tiếng của HOPE… Người yêu của nàng giận lên có bao nhiêu là đáng sợ?
-Bác sĩ đã nói xong rồi thì mời cô ra ngoài cho.- Nguyệt Minh lịch sự làm động tác tiễn khách.
Quỳnh Chi đang lọ mọ đứng dậy, phủi váy áo của mình.
-Ồ, Chủ tịch TOMORROW, đúng hệt lời đồn, xinh đẹp, cao ráo và…
Quỳnh Chi bước đến đối diện Nguyệt Minh, trong phút chốc, gương mặt cô ta cũng thay đổi, ánh mắt dần trở nên đáng sợ, không hề lộ vẻ lép vế giống như những người khác trước khí thế áp bức của Tống giám đốc.
-Nóng tính…- Cô ta quay sang nhìn Gia An.- Xem ra cậu có mối ngon đấy chứ?!
Nguyệt Minh trừng mắt, nắm lấy tay Gia An đang nép phía sau lưng mình, cảm nhận được lòng bàn tay nàng lạnh ngắt.
-Câm mồm và cút khỏi đây trong ba giây nếu cô muốn giữ cái mạng quèn của mình.
Nguyệt Minh trầm giọng, cô ta dựa vào đâu mà có thể buông lời miệt thị như vậy với Gia An?
Đây đã là câu thứ hai cô nghe được đấy!
Nếu Gia An mà không níu tay thì Nguyệt Minh đã trực tiếp hỏi thăm chiếc mồm của cô ta rồi…
Quỳnh Chi khẽ cười, đối mặt với Nguyệt Minh đang nổi nóng, cô ta biết không thể đùa dai lúc này, đành xoay người bỏ đi, chỉ là trước khi rời khỏi còn buông lại ba chữ “Hẹn gặp lại”.
Đợi Quỳnh Chi đi hẳn, Nguyệt Minh mới hít vào một hơi trấn tĩnh, sau đó buông tay bác sĩ An ra.
-Nghe chị nói đã…- Bác sĩ An níu tay người yêu.
Nguyệt Minh nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra.
-Xin lỗi, em cần… em cần suy nghĩ một chút. Chị làm việc vui vẻ.
-…
Nguyệt Minh đã nói thế, Gia An cũng không níu kéo cô nữa. Nàng gượng cười, nuốt những lời muốn nói vào trong, chủ động nhón chân, hôn lên má Nguyệt Minh một cái rồi tiễn cô ra cửa, mãi cho tới lúc bóng lưng cô khuất khỏi tầm mắt, nàng mới trở vào.
Nàng cũng phải sắp xếp từ ngữ để đối mặt với Nguyệt Minh, nàng hiểu, cô thật sự cần thời gian định hình mọi chuyện.
Nguyệt Minh không đi hẳn, khi đến ngã rẽ, cô dừng lại và tựa lưng vào tường, tay vuốt mặt vài cái, sau đó lén nhìn xuyên qua hành lang, một hồi lâu mới rời đi.