[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 125: Giọt nước
Lý do gì khiến Gia An buồn?
Nguyệt Minh không biết.
Thông thường, khi tò mò muốn biết một điều gì đó, Nguyệt Minh sẽ chủ động đặt câu hỏi, nhưng bác sĩ An trước giờ là kiểu người rõ ràng, thẳng thắng, chuyện nàng không muốn thì tuyệt nhiên sẽ không nói, ngược lại, nếu muốn, nàng đã nói với cô ngay.
Thêm nữa, Nguyệt Minh là loại người gì cơ chứ?
Cô luôn luôn đặt người yêu lên hàng đầu, tôn trọng nhau là điều quan trọng nhất trong tình yêu, cô không muốn khiến nàng khó xử.
Thứ Gia An muốn nói, Nguyệt Minh sẽ chăm chú lắng nghe.
Thứ Gia An không muốn nói, Nguyệt Minh sẽ biết ý không hỏi.
Nhưng lần này hơi khác, suốt từ khi về nhà, Gia An thật sự rất kì lạ, loại tâm tình bất ổn, ảnh hưởng đến cả người xung quanh này là lần đầu tiên Nguyệt Minh thấy. Vậy nên, cô không thể nhắm mắt cho qua như mọi lần…
Trong lòng cô có chút suy đoán, vấn đề rất có thể là liên quan đến tin nhắn ban nãy Gia An nhận được, nhưng vì tôn trọng quyền riêng tư của nàng, ăn xong cô liền trả lại điện thoại, chẳng hề trộm nhìn lấy một cái.
Linh cảm của phụ nữ mách bảo với cô rằng chuyện này rất quan trọng, dù Gia An không nói, cô vẫn nên tự tìm hiểu một chút.
Sau một buổi nằm ôm Hoàng Gia Bạch Nguyệt Quang mà trăn trở, cuối cùng, Nguyệt Minh đã đưa ra quyết định. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Rõ ràng, lúc sáng sớm, Gia An vẫn vui vẻ hôn cô như bình thường, nhưng sau mấy tiếng đi làm, tâm trạng liền biến đổi. Dựa theo tính chất nghề nghiệp, Gia An cả ngày đều quanh quẩn ở bệnh viện, như vậy gần như chắc chắn là có chuyện đã xảy ra tại HOPE…
Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh liền bật dậy, ngồi vào bàn làm việc dù đã 2 giờ sáng, cô sợ lại có một Mỹ Linh hay một Anh Khang đến gây phiền phức cho Gia An.
Tổng giám đốc gõ nhẹ từng nhịp trên mặt bàn, rơi vào suy tư. Không có khả năng xảy ra loại chuyện khủng khiếp như Mỹ Linh lần nữa, vì cô đã căn dặn rất kỹ với Giám đốc bệnh viện phải lập tức thông báo với mình nếu có tình huống xấu.
Vậy tại sao?
Tại sao nhỉ?
Ngón trỏ của Nguyệt Minh vốn đã gõ trên mặt bàn gỗ, càng vì những suy nghĩ dồn dập của cô mà đẩy nhanh nhịp điệu hơn. Thay vì cứ suy đoán, Nguyệt Minh trực tiếp ấn nút gọi điện thoại, liên lạc với thư ký toàn năng – Khả Hân.
Đã là thư ký toàn năng, thì dù có 2 giờ sáng vẫn phải dậy bắt máy!
Khả Hân đối với loại công việc trái giờ trái giấc này đã quen, nhưng người nằm kế bên nàng ấy bị phá giấc ngủ, khoa chịu dùng gối che đầu lại, miệng không ngừng lẩm bẩm nguyền rủa người gọi…
-Em gọi đến HOPE, bảo họ lấy hết toàn bộ dữ liệu người đến khám chỗ bác sĩ An trong ngày hôm qua cho chị.
-Dạ… chuyện này…- Khả Hân có chút chần chừ, phần vì dữ liệu bệnh nhân vốn là chuyện tuyệt mật, phần vì tò mò không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà chị sếp lại đưa ra yêu cầu oái oăm như vậy vào giờ này.