[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 111: Sinh nhật Joy 2
Sinh nhật diễn ra thật ấm cúng vào một ngày đầu đông se lạnh. Năm người lớn quây quần bên một bé con kháu khỉnh đáng yêu. Không ai nói ra nhưng đều cùng chung một cảm giác, thật biết ơn sự kỳ diệu của thời gian. Từ một đứa trẻ sinh non chênh vênh bên bờ sinh tử, chỉ sau một năm, Joy cục cưng đã lớn lên khỏe mạnh và thông minh thế này. Là một phép màu, là một món quà đặc biệt.
Nguyệt Minh lặng lẽ ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt Joy. Dù vẫn hay đùa rằng cháu không đẹp bằng mình lúc nhỏ, nhưng từng chi tiết nhỏ nhất của bé đều khiến cô yêu đến mê mẩn. Ánh mắt cô bất giác hướng sang Gia An. Trong lòng trào dâng sự cảm kích, cảm ơn trời cao vì đã mang nàng đến bên cô. Nếu không có nàng, cô biết mình sẽ chẳng thể có được Joy, sẽ đánh mất đi những khoảnh khắc quý giá và hạnh phúc thế này.
-Ui choa ui choa, cháu yêu của dì, cho dì hôn hôn con một cái~
Không phải khác ngoài Hạ Băng náo động bầu không khí, nàng ấy chu môi, giành lấy vị trí cạnh bên Joy.
Joy nhăn nhó, tay nhỏ đánh vào mặt Hạ Băng một cái rõ kêu, khiến cho mọi người đều sững sờ. Chỉ có Joy là vui nhất, cười thật tươi, thậm chí còn vỗ tay, như thể muốn mọi người khen bé tài giỏi.
Bộp bộp ー
-Oa, Joy giỏi quá.- Nguyệt Minh tranh thủ chiếm lấy sự yêu thích của Joy.
Mà Joy thì như có thêm động lực, cười tít mắt, tiếp tục đánh vào mặt Hạ Băng thêm mấy cái. Tổng giám đốc được đà cổ vũ nhiệt tình hơn, thật là đúng ý cô quá mà!
Hạ Băng lườm Nguyệt Minh một cái sắc lẹm, sờ mặt mình, nhưng không hề có chút ghét bỏ Joy, nàng ấy lại đè bé ra hôn vào đôi má phúng phính, hai chân bé con ú na ú nần giãy giãy, miệng hét lên kêu cứu.
Gia An nhìn mà nóng cả ruột, chưa kịp làm gì đã thấy Nguyệt Minh xông đến “ghi điểm” với Joy bằng cách giải cứu cục cưng.
Joy vừa được cứu ra, mặt vênh lên đầy đắc ý, dùng ánh mắt như kẻ bề trên nhìn thần dân hèn kém mà hướng về phía Hạ Băng.
Hạ Băng không chịu thua, lăn đùng ra sofa, giãy giụa như một đứa trẻ bị bắt nạt, lớn tiếng kêu lên rằng dì cháu nhà họ Hoàng ăn hiếp mình. Nhưng thật đáng thương cho Hạ Băng, ở đây chẳng một ai chịu đứng về phía nàng ấy. Mọi người đều làm ngơ, ai nấy bận rộn với việc riêng.
Khả Hân cùng Uyên Hà thì chăm chú nhìn vào điện thoại, bàn luận sôi nổi về một chuyện gì đó. Gia An lại đứng bên cạnh Nguyệt Minh, nhẹ nhàng chơi đùa với Joy, dường như chẳng để tâm đến màn “biểu diễn” của Hạ Băng.
Hạ Băng cảm thấy lòng mình tổn thương không ít. Nàng ấy hậm hực ngồi dậy, ánh mắt đầy ấm ức. Một người đa tình như nàng ấy mà lại phải chịu cảnh ăn một lúc hai nồi “cơm chó” thế này sao?
Chưa kể, từ lúc đặt chân vào nhà, Hạ Băng đã để ý, Hoàng Nguyệt Minh kia từ lúc nào khoa trương đến vậy!?
Có nhất thiết phải treo tấm ảnh một nhà ba người to như vậy trong phòng khách không???
Cái gì mà cả hai người nhà họ Hoàng ôm hôn mỗi bác sĩ An vậy?