[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 107: Giỗ đầu
Thành phố X những ngày tháng Mười thật sự có sức quyến rũ đặc biệt, với những cơn mưa bất chợt mang theo hơi thở dịu dàng của trời thu. Cảnh vật như khoác lên mình chiếc áo mới, vừa trong trẻo vừa bình yên. Nhưng dường như trong lòng Nguyệt Minh, những cơn mưa ấy không đủ để gột rửa đi nỗi buồn mà cô đang giấu kín.
Thời tiết đẹp là thế, không khí dịu êm là thế nhưng bác sĩ An lại có chút chạnh lòng, mấy ngày nay, nàng nhận ra trong ánh mắt người yêu cứ phảng phất một nỗi buồn. Nguyệt Minh không nói, nàng không tiện hỏi, chỉ đành đoán mò trong lòng.
Gia An chỉnh lại vạt áo cho Nguyệt Minh- người đang bận nghe điện thoại. Cô có hơi giật mình, nhưng không né tránh. Cử chỉ của Gia An khiến Nguyệt Minh cảm thấy vừa quen thuộc vừa ấm áp, như một lời nhắc nhở rằng, dù có bận rộn hay bộn bề đến đâu, vẫn luôn có một người quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống của mình.
Chỉnh trang xong cho người yêu, bác sĩ An chủ động đi trước, Nguyệt Minh thức thời bước nhanh hơn, sóng vai cùng nàng. Khi cánh cửa phía trước mở ra, ánh sáng bên ngoài ùa vào, họ đi bên nhau, không lời nhưng thấu hiểu, như thể sự đồng hành chính là câu trả lời mà cả hai cần nhất trong lúc này.
Vù— một tiếng, cơn gió cuối thu thổi qua mơn trớn mái tóc nâu bồng bềnh của Gia An, vài sợi tóc rối rũ xuống gọng kính chắn tầm nhìn. Nguyệt Minh ân cần giúp nàng vén chúng sang một bên, cô đưa cặp da cho vệ sĩ, vẫn bận rộn nói điện thoại.
Gia An mỉm cười, khẽ nhón chân lên hôn vào má Nguyệt Minh.
-Yêu em.
-Em cũng yêu chị.- Tổng giám đốc hơi ngây người, sau vài giây liền mỉm cười.
Hai người tách nhau ra, Gia An lái xe riêng đến bệnh viện, Nguyệt Minh được tài xế hộ tống đến Tổng công ty.
Gia An chợt thở dài, nhớ về đôi mắt đen láy ngập trong một đầm lầy kia, nhạc trên xe vô tình phát ra một bản nhạc không lời, càng khiến nàng thêm nặng lòng.
Sắp đến ngày giỗ đầu của Nhật Minh, nàng đoán đây là nguyên nhân chính gây ra nỗi bận lòng của người nàng yêu.
Giỗ đầu… So với ngày đưa tiễn, vẫn là một nỗi day dứt không tên.
Giỗ đầu… Nỗi đau mà Nguyệt Minh cố quên đi lại lần nữa quay trở về.
Nàng đúng thật từng là bác sĩ phụ trách thai kỳ của Nhật Minh, song vẫn là người ngoài, đối với cái chết của Nhật Minh chỉ là tiếc thương, đồng cảm một chút rồi thôi. Nhưng với tư cách là người yêu của Nguyệt Minh, cô buồn, nàng cũng sẽ chẳng vui, thậm chí còn lo lắng, buồn phiền theo.
Dạo gần đây, căn bệnh mất ngủ của Nguyệt Minh quay trở lại, có đêm, cô ngồi ngắm trăng cạnh cửa sổ, có đêm, cô lại trằn trọc trở mình, đi kèm vài tiếng thở dài ảo não.
Nhiều lúc, Gia An cảm nhận được phía bên giường nhẹ hẫng đi, nàng chờ đợi hồi lâu, mới bật dậy đi tìm, liền thấy cô co người bên trong chiếc tủ dành để chứa những quần áo của Nhật Minh.
Cô rối bời, nàng cũng rối bời.
Cô đau lòng, nàng càng đau lòng.
Nguyệt Minh vẫn nói cười, nhưng nàng làm sao không biết bên trong cô có bao nhiêu là đổ vỡ?