[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 10: Cố lên.
Sau khi xác nhận không bị bám đuôi, Hạ Băng mới đạp ga điều khiển ô tô vừa lấy từ hầm xe nhà người bạn.
Nhìn những tòa nhà xinh đẹp lần cuối qua gương chiếu hậu, nàng thầm nghĩ nhất định phải hỏi xem “bạn” mình thuê người làm ở đâu mà chuyên nghiệp thế. Suốt cả quãng đường từ xác nhận thân phận để Hạ Băng được bảo vệ cho vào đến khi nàng đã an vị khởi động xe ra khỏi hầm, tuyệt nhiên, bà ấy chỉ đáp mà không hỏi, cả quá trình chỉ diễn ra trong hơn 15 phút.
Hạ Băng đến nơi muộn hơn dự kiến, phần vì kẹt xe ở thành phố X thật kinh khủng, phần vì giữa đường còn dừng lại mua vài thứ. Hạ Băng không xuống xe ngay lập tức mà lại châm một điếu thuốc, cửa kính xe vừa hạ xuống một nửa khói thuốc đã bay ra.
Khi điếu thuốc đã cháy được một phần ba, Hạ Băng như nhớ gì đó, đưa tay lục tìm trong chiếc túi giấy nhỏ nàng ấy mua lúc nãy, lấy ra một ghim cài áo màu đen, cài lên ngực trái. Xong hết thảy, Hạ Băng mới bắt đầu cất bước.
Các ngôi mộ trong nghĩa trang cao cấp đều được sắp xếp đều tăm tắp nên chỉ cần trao đổi với nhân viên vài câu, Hạ Băng đã có thể men theo con đường nhỏ để đến đúng nơi cần tìm. Những tưởng nàng ấy sẽ hành động trang nghiêm như người thường thăm mộ, nhưng không, biểu hiện của Hạ Băng bấy giờ không phải là đối mặt với mộ phần, mà như đối mặt trực tiếp với người còn sống, biết làm sao được, quái gở như thế mới là Hạ Băng.
Hạ Băng mấp máy môi, cất lời, dùng thái độ thân thiết như thường ngày mà nói chuyện với người bạn quá cố.
-Ôi bạn ơi, bạn không biết là để đến được đây tôi đã phải khổ sở cỡ nào đâu!- Hạ Băng đỡ trán khi nhớ đến cái xe đẩy chật chội và chiếc áo blouse trắng vẫn còn nằm ở ghế sau xe.
Mặc kệ mùi sơn vữa vẫn còn nồng đến ngạt thở, cũng chẳng quan tâm dơ bẩn, Hạ Băng thả người ngồi phịch xuống đất.
-Nhà mới đẹp đấy, bạn tôi… Không rộng lắm nhưng đúng gu bạn rồi!
Ngôi mộ mới màu trắng thật sự quá khiêm tốn so với vị thế Chủ tịch tập đoàn TOMORROW, nhưng lại rất phù hợp với với tính cách đơn giản của một Hoàng Nhật Minh không ưa cầu kỳ. Trên bia đá, bức ảnh cô gái trẻ nở nụ cười tươi tươi như hoa cùng ngày tháng năm sinh, năm mất được chạm tỉ mỉ trên đá khiến người ta không khỏi chạnh lòng xót xa và luyến tiếc, còn trẻ quá.
-Quên mất, cậu ghét khói thuốc lá.- Hạ Băng dụi tắt điếu thuốc đang cháy dở xuống đất.
Trong vài lần tụ họp trước, Nhật Minh đã cằn nhằn Hạ Băng không được hút thuốc vì ngoài ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng cô ấy, nó còn gây hại cho sức khỏe bản thân Hạ Băng.
Thật ra Hạ Băng cũng không cố ý hút thuốc khi có phụ nữ mang thai ở cạnh, chỉ là khi nàng ấy đang hút ngoài sân vườn thì phụ nữ mang thai này chủ động lại mắng nàng ấy vài câu. Hạ Băng lúc đó không khó chịu, thậm chí còn rất nhanh dập tắt điếu thuốc còn về phần bỏ thuốc thì nàng ấy chỉ ậm ờ cho qua chuyện.
Lúc đó Hạ Băng còn trêu Nhật Minh càm ràm thật phiền, thế rồi đột nhiên nghĩ đến, từ giờ sẽ chẳng bao giờ được nghe những lời nhắc nhở cứng nhắc ấy nữa, trái tim nàng ấy quặn đau.