[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chap 169: Chút chuyện của thư ký nhỏ 3- Khả Hân
- Metruyen
- [Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh
- Chap 169: Chút chuyện của thư ký nhỏ 3- Khả Hân
Hai cô gái vị thành niên chưa có nhiều kinh nghiệm sống, đối mặt với khủng hoảng, sao có thể không lúng túng bất an. Ngay cả cô nhóc điềm tĩnh như Nguyệt Minh lúc này cũng cứng đờ người, không biết nên làm sao.
Trước mắt họ là một cô bé nhỏ nhắn, nói thẳng là gầy trơ xương, đến cái mức Nguyệt Minh liên tưởng đến hình ảnh nạn đói thường thấy trên báo chí. Thậm chí, Nguyệt Minh lúc này còn mong trời ngừng gió, vì cô sợ cô bé trước mặt mình sẽ bị cuốn mất.
Quần áo của đứa nhỏ vừa rách rưới, không rõ hình dạng màu sắc, chỉ thấy dính đầy bùn đất, lại còn có cả vệt đen như máu khô. Gương mặt đen nhẻm lấm lét, ánh mắt tràn đầy sợ sệt, cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Trên người cô bé chi chít vết thương, nhẹ thì bầm đen, nặng thì là những vết thương còn đang rỉ máu.
Nguyệt Minh khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở đỉnh đầu cô bé, đầu hình như cũng bị thương, bằng chứng chính là vệt máu chảy dài đã khô lấp ló trên mặt.
Hai cô công chúa ngậm thìa kim cương từ nhỏ, lần đầu chứng kiến hoàn cảnh cùng cực nơi đáy xã hội, trong phút chốc chẳng thể nói nên lời. Mãi một hồi, Hạ Băng dường như có động thái muốn lên tiếng, Nguyệt Minh vội ngăn lại vì sợ nàng ấy nói gì không hay, có thể hi vọng gì ở cái mồm thối của nhỏ bạn thân chứ?
Cô cá chắc là nhỏ này mở mồm nếu không nói rằng: “Em còn sống không vậy?” thì cũng sẽ nói “Em là người hay ma?” hoặc “Sao bẩn thế?”
Hơn nữa, Nguyệt Minh nhận ra ánh mắt của cô bạn nhỏ kia đang đề phòng, dè chừng hai người bọn họ.
-Chúng tôi không hại em, em bình tĩnh một chút.- Nguyệt Minh thấy hô hấp của cô nhóc nhỏ dồn dập, liền trấn an.
Nào ngờ, giây tiếp theo, từ con đường mà cô nhóc phóng ra ban nãy liền xuất hiện một người đàn ông bặm trợn, tay cầm một khúc gỗ to, trên thân gỗ trồi sụt những cây đinh dài ngắn khác nhau, đáng sợ nhất chính là những vệt máu khô trên ấy. Thấy có thêm sự xuất hiện của hai người, tên đàn ông khựng lại, chần chừ đôi chút.
Hạ Băng hét lên một tiếng, cảm thấy tên đàn ông này chỉ thiếu mỗi cái mặt nạ là y như mấy tên sát nhân hàng loạt trong phim. Còn cô gái nhỏ lúc này cả người run lên bần bật, đứng không vững.
Nguyệt Minh nghĩ rằng cả cô và Hạ Băng đều hiểu ra vấn đề. Bằng chứng là Hạ Băng sau khi hét lên thì đã lao về phía cô gái nhỏ, đỡ em ấy từ dưới đất lên, kéo tay choàng qua vai mình, cứ như vậy kéo đi.
Nguyệt Minh cũng cắm đầu chạy theo, cô nhanh tay nắm lấy tay còn lại của cô gái nhỏ, choàng qua vai mình, cứ như vậy cùng Hạ Băng lôi người bạn mới chạy một mạch về phía trước.
Tên đàn ông tăng tốc, vừa chạy vừa chửi bới, cây gỗ trên tay giơ lên cao như thể chỉ cần bọn họ vào tầm với, gã sẽ đánh chết tươi.
Chạy được một đoạn, Nguyệt Minh đã thấm mệt, mồ hôi nhễ nhại trên trán, ướt đẫm lưng áo, nhịp thở lộn xộn, trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ vì vừa phải vận động mạnh vừa sợ hãi tột độ. Cô bé kia dường như sắp kiệt sức, vết máu nơi vết thương cũ chảy xuống.