[Gl] Nửa Bản Tình Ca - Chương 9
Sau mỗi đợt tra tấn sẽ đến thời gian nghỉ, đấy là “Thời khóa biểu nhân đạo” mà bọn bắt cóc lập ra. Lặp đi lặp lại hệt như muốn cả hai người khốn khổ bọn cô khắc ghi vào lòng.
Lam Hạ đã đúc kết được chút kinh nghiệm, người xấu luôn thích dùng những cụm từ hoa mỹ, để che giấu cái tôi thối nát của mình. Thời khoá biểu cái gì? Nhân đạo cái gì? Chẳng qua là vì kẻ đứng đầu mệt mỏi nên mới dừng lại nghỉ ngơi và chúng buộc phải “giữ gìn” sinh mạng cho kẻ yếu thế là bọn cô.
Khóe môi rươm rướm máu khẽ nhếch, ánh mắt như cũ nhìn vô định vào khoảng không trung.
-Này…
Chỉ một tiếng gọi, nhưng chủ nhân của đôi môi ấy đã phải thở dốc, có thể nghe được cả sự tồn tại của chất nhầy trong phổi và cổ họng nàng một cách rõ rệt.
Lam Hạ không đáp, vẫn nằm bất động trên mặt sàn, bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh, gặm nhấm nỗi đau một mình, không phải cơn đau tầm thường từ trận đòn vừa rồi, mà là từ trái tim đang rỉ máu kia.
Hết rồi…
Tất cả hết rồi, bây giờ không những cô chết, mà Giang Đông cũng sẽ chết mà thôi. Dù viễn cảnh này đã được Lam Hạ nghĩ đến lúc chẳng đủ tiền duy trì viện phí cho em gái, cô dự định sẽ tự tử theo em; nhưng thà thế còn đỡ đi? Ít nhất giờ khắc cuối còn được bên cạnh nhau…
Nước mắt tưởng chừng đã cạn khô bỗng vô thức trượt dài trên má, bóp nghẹn hô hấp.
Lần cuối…
Xem như là lần cuối khóc đi.
Lam Hạ biết rằng bản thân mình có rất nhiều hối tiếc, nhưng những giọt lệ này là dành cho tiếc nuối cuối cùng của cô… không được bên Giang Đông lúc cuối đời.
-Kiếp sau…- Môi mỏng nhợt nhạt vô thức mấp máy, đến cả chủ nhân của nó còn không biết.- Kiếp sau… chị hai sẽ…
Haiz—
Khụ khụ—
Tiếng thở dài đan xen với vài cái ho phía trên đầu Lam Hạ, một bàn tay lành lạnh đặt lên má cô, lau đi những giọt nước mắt ấm nóng.
-Kiếp này còn chưa xong đâu, đừng tính đến kiếp sau.
Đôi bàn tay miết nhẹ lấy gò má Lam Hạ, bất cứ giọt nước mắt nào rơi ra đều bị lau sạch.
-Nếu em vì đỡ đòn cho tôi mà thành ra thế này… tôi chẳng vui vẻ gì đâu.
Người ấy nói tiếp, giọng thều thào nhưng câu từ vẫn rõ ràng, nói xong luôn kết câu bằng tiếng thở nặng hoặc vài cái ho. Lam Hạ cảm thấy mu bàn tay bị thương của mình như bị chạm vào.
Đầu Lam Hạ khẽ động, cô dùng tay lành lặn để chống tay, chầm chậm ngồi dậy, hiếm hoi mặt đối mặt với người ấy. Gương mặt vốn đã đầy vết bẩn nay càng lem luốc hơn bởi những vệt nước cùng đôi mắt đỏ au. Lam Hạ không biết rằng, so với ngày đầu, đôi mắt mình đã mù mịt hơn rất nhiều, hệt như phủ một tầng mây sương.
-Để lại sẹo thì phải làm sao?- Môi Hạ Băng mấp máy, âm thanh rất nhỏ, dường như tự lẩm bẩm, nhưng Lam Hạ lại có khả năng nghe tốt.