[Gl] Nửa Bản Tình Ca - Chương 7
Keng két—
Cánh cửa sắt chầm chậm bật mở. Hiếm khi nào nó chịu mở một cách từ tốn như thế thay vì bị đạp tung. Lam Hạ ngẩn người, chưa kịp nhìn rõ gương mặt người vừa xuất hiện, chỉ thấy mũi giày ấy thoáng qua trong tầm mắt.
Không phải loại giày tây bóng loáng của gã đã từng xuất hiện hành hạ chị Fuyu, càng chẳng phải những mẫu giày thể thao dính đầy vết bẩn của những tên cấp dưới mang thức ăn, tên này nổi bần bật với đôi bốt cowboy mới tinh với màu da nâu tự nhiên được giữ gìn cẩn thận. Ông ta luôn phối thêm những bộ vest tối màu, phanh hai nút áo trên ngực, phong cách thời trang mà Lam Hạ nghĩ mình sẽ nhớ đến cuối đời.
-Ông…- Cô cắn răng ngồi dậy, lập tức chạy về phía cửa.
Gã ta chớp mắt một cái, đàn em phía sau đã lao đến ép Lam Hạ xuống đất.
-Ông muốn làm gì tôi cũng được, chỉ xin ông đừng động đến em gái tôi!
Nhắc đến em gái, Lam Hạ liền không nén được cảm xúc, hai mắt tự lúc nào đỏ au, giọng nói dần trở nên run rẩy, sắp khóc tới nơi. Lam Hạ hiếm hoi lì lợm vùng vẫy, thoát khỏi sự khống chế trong sự bất ngờ của tên đàn em, lao về phía người đàn ông, nắm lấy vạt áo vest phẳng phiu của ông ta.
-Bỏ cái tay bẩn thỉu ra khỏi người tao!
Ánh mắt gã hướng xuống Lam Hạ hệt như đang nhìn bề tôi tớ, chẳng còn chút nào giống với người đã từng được cô xem như “đấng cứu thế”, kéo cô khỏi tận cùng tuyệt vọng.
Lam Hạ hơi run rẩy buông tay, vội vàng phủi góc áo nhăn nhúm, miệng liên tục nói “Xin lỗi”, dù sao thì đó vẫn luôn là câu cửa miệng của cô.
Lam Hạ quên rằng, lời xin lỗi chưa chắc đã được người khác chấp nhận, nhất là những người như kẻ đứng trước mặt cô, bằng chứng là gã ta thô bạo đạp vào người khiến cô chới với, những cú đạp từ giày cao bồi này dường như đau hơn bình thường, nhưng Lam Hạ nào có thời gian rên rỉ, tên cấp dưới vội vàng túm lấy cô, phía đằng sau gã, một người đàn ông khác cầm theo hộp y tế đi đến.
Lam Hạ vùng vẫy kịch liệt, bọn cấp dưới đã có kinh nghiệm, túm chặt lấy cô, thậm chí tiện tay tát vào mặt cô mấy cái. Người đàn ông cầm hộp y tế mang bao tay vào, từ trong hộp lấy ra mấy ống tiêm rỗng, anh ta ra hiệu cho mấy tên khác giữ Lam Hạ chặt hơn.
Cơn đau nhói từ cánh tay truyền đến, Lam Hạ nhìn từng xi lanh máu của mình bị rút đi qua màn nước mắt, sức lực vùng vẫy vô thức giảm đi, nước mắt trào ra ngày một nhiều hơn.
Tên mang bốt cowboy như cũ đứng một bên, tiện tay châm điếu thuốc, hương thuốc lá cay nồng chẳng mấy chốc lan tỏa khắp căn phòng. Gã ta hít một hơi, lại nhả khói, thấy người rút máu đã xong, mới nhàn nhạt nói.
-Bổ sung thực phẩm cho nó đi, máu của nó cũng có giá lắm, AB- đó.
Xoèn xoẹt— Tiếng mắc xích sắt ma sát nền nhà thô ráp.
-Ê!
Trong chớp mắt, tất cả đàn ông đang có mặt đều quay về hướng nguồn âm thanh, liền thấy nụ cười nửa miệng nhàn nhạt, cùng ánh mắt không cần phải lườm nguýt cũng chất chứa đầy khinh thường.