[Gl] Nửa Bản Tình Ca - Chương 6
Nền trời dần đổi màu qua khung cửa sổ nhỏ, nhiệt độ cũng giảm xuống, báo hiệu cho màn đêm sắp đến. Lam Hạ tựa vào góc tường, ánh mắt mơ màng, lại một ngày sắp qua, bao nhiêu màn đêm xuất hiện là bấy nhiêu ngày cô bất lực vật vờ nằm đây, chẳng biết một chút tin tức gì của em gái mình.
Những suy nghĩ tiêu cực không hẹn mà đến, hệt như thủy triều dâng cao, không cách nào kiềm hãm, chẳng mấy chốc, cô như bị nhấn chìm trong ân hận.
Lam Hạ nghĩ cuộc đời mình thế là xong, không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn.
Cô ước giá như mình chưa từng đưa ra quyết định, bởi mọi lựa chọn của cô luôn dẫn đến sai lầm.
Lam Hạ sẽ chẳng quan tâm nếu như người trả giá là cô, ngược lại, lần này cô đã vô tình kéo theo cả em gái. Điều này là không thể chấp nhận được.
Nghĩ và nghĩ, Lam Hạ dần bị lớp màn tiêu cực bao lấy, nuốt trọn.
Trong đêm tối, từ khóe mắt đau rát trượt dài xuống đôi dòng lệ tưởng chừng đã khô cằn. Theo thói quen, cô co rút người lại, hoàn toàn không để ý gì đến xung quanh nữa, hai tay ôm lấy đầu, không ngừng dày vò những sợi tóc đáng thương.
Khi mà côn trùng vẫn còn lười biếng chưa chịu cất tiếng đồng ca, trong căn phòng hoang vắng ngoài tiếng muỗi vo ve bỗng xuất hiện tiếng thút thít.
Lam Hạ gần như chìm vào thế giới riêng, nơi vụn ký ức hóa thành những mảnh vỡ rồi cứa từng nhát vào thân xác cô. Cô thôi ôm đầu, thay vào đó lại tự ghì lấy hai cánh tay mình, bấu chặt. Sau những tháng ngày bươn chải, khi mà việc lấp đầy cái bụng và khát vọng tồn tại vượt lên trên tất cả, cô nào có thời gian quan tâm chăm chút vẻ ngoài, mười ngón tay là mười kiểu móng khác nhau, ngón thì dài và sắc nhọn, ngón lại bị gãy sưng vù, ngón lại méo mó hình răng cưa, nhưng nhiêu đó vẫn đủ sức để tự “vẽ” nên những vệt đỏ dài trên da, vết thương cũ, vết thương mới chồng chéo lên nhau, rướm máu.
Âm thanh sột soạt cùng tiếng hít thở khó khăn rơi bên tai, nhưng đều trở thành tạp âm, trong đêm tối, bóng người yếu ớt khó khăn ngồi dậy, bao nhiêu phút giây Lam Hạ tự hành hạ bản thân là bấy nhiêu giây phút đôi mày thanh tú người đó dính vào nhau.
Khụ khụ— Tiếng ho khàn khàn đi kèm với tiếng chất nhầy lạo xạo mắc kẹt không lối thoát trong cơ thể đầy khó chịu, người nọ rất muốn tống khứ chúng ra ngoài, nhưng càng tăng sức lực lại chỉ càng làm tiếng ho trở nên thống khổ, chẳng giải quyết được gì.
Cuối cùng, chủ nhân tiếng ho hừ lạnh một tiếng, như đang ghét bỏ bản thân, tiếp theo đó chỉ còn những nhịp thở nặng nề.
Lam Hạ hơi khựng lại vì âm thanh vừa rồi, nhưng khi tràn ho kết thúc, cô bạn lại tiếp tục khóa mình trong thế giới riêng, lần nữa để cho móng tay găm thẳng vào từng tấc da thớ thịt.
-Tôi biết rằng mình không có tư cách để góp ý, nhưng tôi nghĩ em nên dừng lại đi.
Lại là xúc cảm lạnh lẽo này, lại là bàn tay ấy lần nữa chạm vào người Lam Hạ, nàng nắm lấy cổ tay cô, từng chút từng chút một nâng lên. Lam Hạ ngẩng mặt, ánh mắt nhòe nước nhìn người nọ đang hướng sự quan tâm vào tay mình. Cô nhóc rụt tay lại, muốn lùi về sau, nhưng đã là chân tường.