[Gl] Nửa Bản Tình Ca - Chương 4
Hạ Băng bừng tỉnh đón chào nào chỉ có một màu đen tăm tối cùng một cơ thể rệu rã, như có bị hàng chục cây búa nện vào đầu làm nàng rơi vào tình trạng không tỉnh táo, mơ màng và mệt mỏi.
Hạ Băng nằm im tại chỗ, để màn đêm tĩnh mịch “nuốt trọn”cơ thể, không thể phân biệt được sự khác biệt giữa giấc mơ và hiện thực. Ánh mắt đờ đẫn vô thức tìm đến nguồn sáng duy nhất phía trên cao, nàng thật sự chẳng biết phải gọi nó là cái gì cho hợp, một ô cửa sổ không có khung đã bị đập nát nham nhở chăng? Dài quá, phiền quá!
Nàng khẽ chớp mắt, ánh trăng hiếm hoi len lỏi vào qua ô cửa sổ, chút ánh sáng ấy lẽ ra nên được trân quý, nhưng nàng lại ghét bỏ, bởi chúng như vạch trần sự cô đơn, tịch mịch cùng sự sợ hãi tận sâu đáy lòng nàng.
Hạ Băng không thích, nàng chán ghét cảm giác bị nhìn thấu, nàng không muốn vẻ yếu đuối của bản thân lộ ra, dù lúc này chỉ có mình nàng đi chăng nữa…
Căn nhà hoang ban ngày thì nóng, ban đêm lại hóa thành hầm băng, cái lạnh thấm vào da thịt, làm cho từng cơn đau trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, như có một luồng khí lạnh đâm thẳng vào xương sống. Hạ Băng không thể chịu được, khẽ rít vào một hơi, vô tình động đến vết thương nơi lồng ngực, nàng ho khan vài tiếng, đã đau lại càng đau hơn, ứa cả nước mắt. Cảm giác lạnh lẽo này khiến nàng dâng lên cảm giác thèm thuồng mãnh liệt một hơi thuốc lá. Và thật nực cười thay chỉ một điếu thuốc nàng cũng chẳng có!
Hô hấp là để sống, nhưng từng nhịp thở lúc này như đang bóp nàng chết dần chết mòn. Hạ Băng tự hỏi bản thân tỉnh dậy làm cái quái gì, cứ như vậy ngất luôn có khi lại tốt hơn, đây hẳn là lần bị bắt cóc thảm thương nhất của nàng?
Cũng đã lâu rồi nhỉ?
Với thân thế của bản thân làm sao thiếu được trải nghiệm này? Khi còn nhỏ, nàng đã từng trải qua không ít lần, nhưng đây là lần đầu bị bắt khi trưởng thành.
Cũng tuyệt đó chứ? Tuyệt vọng…
Dần dà làm bạn với cơn đau, nàng lại thấy nó cũng không đến nỗi nào, chí ít càng về sau càng giúp đầu óc nàng thanh tĩnh, suy nghĩ, tìm ra kẻ chủ mưu. Lúc ở hidden bar, nàng chỉ gây sự với mỗi con người yêu cũ khó ưa của nhỏ bạn thân mà thôi, sau đó khi đi ra liền bị bám đuôi, bị đâm xe và bùm, nàng nằm đây~
Từ khi nào mà nhỏ Thanh Phương ấy lại trả đũa mạnh tay đến vậy, nàng mới đổ “chút” rượu lên đầu ả thôi mà, đâu phải lần đầu cả hai kèn cựa nhau, thế thôi mà gọi người đánh hội đồng nàng đến mức này?
Không muốn sống nữa?
Tuy nhiên Hạ Băng không đề cao trí thông minh của con khốn đó lắm, nàng thậm chí còn xem thường, Thanh Phương liệu có ngu đến mức dám bắt nàng như thế này không nhỉ?
Hừ, chó cậy gần nhà? Nó nghĩ về nước thì là sân chơi của nó?
Cô ả thừa biết kiếm chuyện với nàng thì động đến ai mà?
Thanh Phương hay làm khùng làm điên nhưng lại rất lụy người yêu cũ, động đến Hạ Băng đồng nghĩa với việc trở mặt với bạn thân của nàng, đời nào mà cô ả dám?