[Gl] Nửa Bản Tình Ca - Chương 28
Lam Hạ vô thức siết chặt chai nước trong tay, tiếng rộp rộp bị động cơ gầm rú bên ngoài át đi, không phải lần đầu cô ngồi ô tô, nhưng là lần đầu dính chặt vào ghế thế này.
Bên ngoài khung cửa sổ, khung cảnh trôi qua nhanh như cái chớp mắt. Lam Hạ nín thở, lén quan sát người đang lái xe, lại ngay lập tức bị người ta phát hiện. Lam Hạ giật thót người, hệt như kẻ trộm bị bắt tại trận, lúng túng quay đi.
-Hết mệt chưa? Trông em căng thế, nóng à?- Hạ Băng gọi trợ lý ảo trong xe giảm nhiệt độ.
Thấy chai nước đáng thương trong tay Lam Hạ bị bóp đến mức muốn nổ tung, Hạ Băng mới giảm ga lại, chắc lần đầu ngồi xe với tốc độ này nên căng thẳng?
-Lam Hạ?
Bạn nhỏ vẫn cúi mặt, Hạ Băng hơi cau mày gọi thêm lần nữa, nàng cực kỳ ghét thái độ tự ti này.
-Dạ!- Lam Hạ lại giật thót người, ngồi thẳng lưng, chỉ thiếu đưa tay lên trán làm tư thế nghiêm nữa thôi.
Lam Hạ không nghĩ mình sẽ gặp chị Fuyu ở nơi này, chị gái này đi mây về gió, hành tung thoát ẩn thoắt hiện. Chút mong ngóng được đền đáp khiến cô vui vẻ, nhưng vì đi trễ nên lấm lét hệt như học sinh làm sai sợ giáo viên quở trách, dù đã xin phép sếp phó nhưng xui rủi lại bị sếp tổng bắt tại trận…
Không được, có lỗi phải nhận lỗi…
-Em s…- Hạ Băng định hỏi thì bị cắt ngang.
-Chị ơi, em xin lỗi, hôm… Hôm nay, em đi trễ… em sai rồi, em xin nhận sai ạ…
Ting ting ting—
Hạ Băng đánh tay lái sang phải, chẳng thèm bật cả xi nhang, cứ như vậy tấp vào lề. Các xe phía sau may mắn kịp tránh, mang theo bức xúc, vài tài xế ló đầu ra khỏi cửa sổ hỏi thăm gia phả tài xế siêu xe- người suýt chút nữa khiến họ bán nhà để bồi thường.
Két—
Lam Hạ cũng vì cú cua gấp này mà ngồi không vững, nhưng rất may chỉ trong chớp mắt, cô vẫn giữ nguyên tư thế khoanh tay nhận lỗi của mình. Hai mắt cô long lanh nhìn sếp tổng, chuẩn bị nhận lỗi, sếp đã tấp vào lề như vậy chắc là tức giận lắm rồi đúng không!?
-Em… em sẽ không đi trễ nữa đâu ạ! Em… em hứa…
Người quay người sang nhìn Lam Hạ bằng gương mặt không cảm xúc, một tay vẫn giữ vô lăng. Trái tim Lam Hạ lại như lên dây cót, đập bình bịch, nỗi sợ cũng dâng tràn lên hệt như nhiệt độ ngoài kia, chỉ tăng không giảm.
Lam Hạ xin lỗi vì muốn được tha thứ, nhưng nếu như bị đuổi việc thì sao?
Không… tuyệt đối không được…
Nếu bị đuổi thì ai giúp Giang Đông nằm viện đây?
Không… không được như thế.
-Chị… chị ơi.
Lam Hạ hít một hơi thật sâu, dùng hết can đảm của mình mà nắm lấy một mảnh trên cổ tay áo của Hạ Băng, không dám dùng lực kéo, sợ chỉ một chút bất cẩn cũng khiến mình bị đuổi việc.
-Em… em thật sự không cố ý đi trễ… là.. là do em.. không nhớ đường.. em quá sơ suất rồi ạ. Nhưng… nhưng mà em hứa đây là duy nhất em sơ suất như vậy.- Lam Hạ vốn muốn càng nói, cổ họng càng nghẹn, hai mắt tự lúc nào đỏ au.