[Gl] Nửa Bản Tình Ca - Chương 24
Hít vào…
Thở ra…
Cảm nhận hơi thở…
Lắng nghe cơ thể…
Thả lỏng…
Thả lỏng…
Mọi sự vật sự việc ngoài kia đều bỏ ngoài tai, ngay lúc này, bản thân là duy nhất…
Lam Hạ ngồi trong góc phòng, từng nhịp từng nhịp thở chậm rãi. Những tia nắng ban mai yếu ớt nhảy múa trên ô cửa sổ, như đang tò mò về hành động lạ lùng của cô, rồi lại như vấn như vương hôn nhẹ vào làn tóc mềm mượt của Lam Hạ, cứ như vậy dùng nhiệt lượng sưởi ấm cô.
Không gian tĩnh lặng và nội tâm an yên giúp Lam Hạ dễ dàng rơi vào trạng thái thiền. Hôm nay, cô cảm nhận rõ mình đã nhập thiền nhanh hơn, sâu hơn. Cô tập trung đến mức không nhận ra có người gõ cửa, bước vào và ngồi ngay trước mặt.
Mãi cho đến khi kết thúc trạng thái thiền, mắt khẽ chớp, bóng dáng váy hồng hiện ra, Lam Hạ mới hốt hoảng đứng dậy.
-Chị chị chị… Hân… Chị đến sao không gọi em?
Lam Hạ hoàn toàn tin tưởng Khả Hân, nhưng sau khi tình cờ thấy cảnh nàng ấy hôn chị gái kia cô không thể nào nhìn thẳng thẳng vào mắt Khả Hân như chưa có chuyện gì được. Không phải cô kỳ thị, mà cô nghĩ rằng đây là chuyện người lớn, người ta đã nấp trong góc hôn nhau mà con nít như mình còn cố mò đi xem, xấu hổ không biết để đâu cho hết…
Ngược lại, Khả Hân rất thản nhiên, vẫn là dùng nụ cười dịu dàng với Lam Hạ.
-Ừm, chắc cũng được 10 phút, mà chị thấy em đang tập trung nên không muốn làm phiền.
-Dạ… dạ…
Lam Hạ đứng yên một chỗ, bối rối siết vạt áo, còn Khả Hân thì ngồi, trạng thái lúng túng này không biết làm sao đánh bay được. Tất nhiên, Khả Hân cũng cảm nhận được, nàng ấy không trách, ngược lại còn chủ động giải tỏa căng thẳng.
-Em ăn sáng chưa?
-Dạ…- Lam Hạ vô thức xoa bụng mình.- Em.. không có ăn sáng.
-Hửm? Trong menu bác sĩ lập ra, ăn sáng là quan trọng nhất mà?- Khả Hân hơi cau mày khó hiểu.- Hay phòng bếp không mang thức ăn cho em? Nếu không có thì nói để chị làm việc lại với họ.
-Không có, không phải ạ, em không đói.
Lam Hạ luống cuống, hai bàn tay vặn vẹo vào nhau, không dám thừa nhận rằng mình đã cố nhịn ăn để giảm cân. Cô cúi gằm mặt, im lặng chịu trận. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Cô vô thức nhắm mắt, chờ đợi cơn thịnh nộ và những lời chê trách, nhưng thay vào đó, bàn tay cô bị kéo ra một cách nhẹ nhàng, rồi lại có gì đó được đặt vào lòng bàn tay.
-Em ăn đi.
-Cái này… Em ăn rồi còn chị thì sao ạ?- Lam Hạ lén lút nhìn chỉ số calo trong bao bì, bấy giờ cô đã chú trọng hơn những con số này.
-Chị ăn rồi, người yêu sợ chị bỏ bữa nên luôn nhét thực phẩm dự trữ vào túi chị.- Khả Hân lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Uyên Hà và Khả Hân mà cãi nhau thì đại đa số đều do vấn đề ăn uống sinh hoạt của nàng thư ký. Uyên Hà bảo rằng nhìn Khả Hân cứ hành hạ cơ thể khiến cô ấy cảm thấy ngứa mắt, liên tục nhắc nhở đừng có tham việc rồi đau dạ dày, thân là bác sĩ mà nhìn người yêu cứ tự làm mình bệnh thì sao chịu được?