[Gl] Nửa Bản Tình Ca - Chương 22
-Con về rồi ạ.
Lam Hạ đẩy cửa vào nhà, lặp lại câu chào hỏi máy móc như mọi ngày, cố giấu đi vẻ mặt u uất khó coi cùng những vết thương do bị bắt nạt. Dù nhìn vào vẫn phát hiện được, nhưng dựa vào kinh nghiệm mười mấy năm chung sống dưới một mái nhà với đấng sinh thành, Lam Hạ khá chắc rằng họ không để ý đâu, nếu may mắn, có khi họ còn chẳng có nhà.
-Về rồi thì mau rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.- Người nói là mẹ, tay bà cầm điện thoại lướt qua cô, ra ngoài vườn tiếp tục bận rộn.
Lam Hạ quay sang nhìn ba, ông ấy đang mãi chú tâm vào màn hình máy tính, miệng liên hồi nói gì đó vào micro, những loại thuật ngữ tăng giảm, những mã tên mà cô chẳng thể nào hiểu được.
Thay vì sợ hai người này phát hiện mình bị thương, người Lam Hạ lo nhất lại là Giang Đông, em gái cô rất tinh mắt, chỉ cần là một tia buồn tủi trong mắt chị gái, em đều phát giác được. Lam Hạ vốn nhút nhát, sợ đối mặt, những câu hỏi dồn dập của Giang Đông luôn khiến cô cảm thấy khó thở, cô không thể nói dối, cũng chẳng muốn nói thật về những việc mình đã trải qua.
Lam Hạ vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, khoảnh khắc nhìn thấy mình trong màn gương mờ ảo lần nữa, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười chua chát. Cô như thấy được bản thân mình của một năm về trước, muốn đưa tay chạm vào, nhưng lại bị ngăn cách bởi mặt gương lạnh lẽo, cả hai như chỉ cách nhau một khoảng nhỏ, ấy thế mà chẳng thể nào chạm tới.
Lúc Lam Hạ trở ra, ba mẹ cô đã ngồi vào bàn ăn.
-Đông đi học thêm, tối muộn mới về, ăn trước đi.- Mẹ cô ra lệnh.
Lam Hạ tự bới một bát cơm, cứ như vậy mà nhai cơm trắng, dù cho thức ăn trên bàn có ngon mắt và thơm cỡ nào, cô vẫn không động đũa. Ngược lại, cô ăn rất nhiều cơm trắng, mỗi bữa ăn đều nạp cực kì nhiều tinh bột.
-Con với cái, lúc nào cũng lù đà lù đù.
Lam Hạ mím môi không đáp, cô nhìn mâm cơm thịnh soạn nhưng chẳng có chút mùi vị của tình yêu thương, dù cho có ngon đến cỡ nào thì rốt cuộc mục đích chỉ để lấp đầy dạ dày, có lẽ là được đặt mua từ một nhà hàng nào đó.
-Mẹ nói mà không biết trả lời à?- Mẹ cô bắt đầu lộ rõ sự khó chịu.
Lam Hạ cúi mặt vào chén cơm, bên miệng vẫn luôn treo ba chữ “Con xin lỗi” bắt buộc phải có.
-Con nhìn xem, đã tuổi nào? Càng ngày càng mập ra, chỉ biết ăn ăn ăn, sắp mập như heo rồi đó, con không ý thức được rằng con trông khó coi thế nào à? Thành tích học tập thì trượt dài, nếu mà bị đuổi khỏi trường thì con không yên với mẹ đâu!
Người mẹ vẫn tiếp tục càm ràm, người cha thì một tay cầm đũa, một tay gõ bàn phím, hệt như những chuyện trong gia đình này không liên quan đến ông ta. Thi thoảng, Lam Hạ còn nghe được những tiếng cười phấn khích của ông ấy khi màn hình hiển thị đồ thị màu xanh lá.
-Con nên biết trường ấy là trọng điểm, chỉ toàn học sinh ưu tú, sau này không làm ông này thì cũng bà nọ. Nếu con cảm thấy không học nổi, chí ít cũng phải chỉn chu ngoại hình, cặp đại với một thằng con trai nào đó mà bấu víu nương tựa về sau, nhìn con bây giờ ghê chết, mẹ đẻ ra con mà nhìn còn phát chán!