[Gl] Nửa Bản Tình Ca - Chương 17
Lam Hạ nhìn theo bóng Khả Hân rời đi, mãi đến khi cánh cửa phòng đóng lại, không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, cô mới dời tầm mắt sang đôi bàn tay run rẩy của mình, hối hận sợ sệt á?
Không có.
So với những gì Lam Hạ từng trải qua thì đây chính là sự cứu rỗi.
Mười phần trăm lợi nhuận thì sao?
Dù chỉ một phần, thậm chí ngay cả khi chẳng được đồng nào, Lam Hạ vẫn sẽ ký, miễn điều kiện tiên quyết kia vẫn còn, đó chính là…
Duy trì việc chữa trị cho Giang Đông.
Chuyện chia chác tiền bạc với Lam Hạ không quan trọng, duy trì sự sống cho Giang Đông mới là ưu tiên hàng đầu.
Lam Hạ chậm rãi bước xuống giường, đi đến cạnh cửa sổ, ánh nắng chói chang rọi vào, mang theo nhiệt lượng ấm áp hệt một cái ôm.
Mười năm thì sao chứ?
Dù cho phải ký một trăm năm đi nữa, Lam Hạ cũng nguyện ý.
Dù chỉ nhận được một phần tiền, cô vẫn sẽ chi tiêu thật tiết kiệm, chờ đến lúc Giang Đông tỉnh dậy, sẽ lo cho em cuộc sống tốt nhất, chẳng để em thiệt thòi bất cứ thứ gì.
Giang Đông thích toán học, nếu sau này em có muốn trở thành giáo sư toán học hay nhà nghiên cứu gì đó, Lam Hạ sẽ chuẩn bị hậu phương thật vững chắc cho em, như cái cách em vẫn và luôn lo lắng cho cô.
Cô có thể vì em gái mà làm tất cả… chỉ cần… chỉ cần Giang Đông tỉnh dậy mà thôi!
Bàn tay trượt dài trên mặt kính, để lại những vệt hằn mờ ảo, Lam Hạ nhìn thẳng vào gương mặt phản chiếu ẩn ẩn hiện hiện chồng lên khung cảnh bên ngoài, không biết là ánh sáng mặt trời hay tia quyết tâm từ lâu đã bị dập tắt lần nữa lóe nơi đáy mắt.
Từng làn gió mơn man mang theo hương hoa thoang thoảng bên mũi, đắm mình thả hồn vào những suy nghĩ miên man chưa lâu. Lam Hạ nghe thấy vài âm thanh [Lộp bộp] phía trên đỉnh đầu. Cô chẳng quan tâm, cho là người phía tầng trên đang dọn đồ gì đó mà thôi.
Lam Hạ quay người đi vào, ngồi ở ghế sofa cạnh cửa sổ, nơi mà chị Khả Hân tốt bụng đặt vài cuốn sách để Lam Hạ đọc cho đỡ chán. Lam Hạ vốn không thích đọc sách, ngặt nỗi ở bệnh viện mang lại cảm giác tù túng nên cô đọc thử, ấy vậy mà dính thật. Chưa kể, Lam Hạ có thể mang những quyển sách này đi đọc cho Giang Đông nghe, trong phòng bệnh có tiếng nói, đỡ ngột ngạt hơn rất nhiều, rất nhiều.
Nhìn lướt qua các tựa sách một lần, sau đó liên tưởng đến hình ảnh chị Khả Hân, nói thật thì Lam Hạ không tìm được chút tương đồng nào. Chị Khả Hân dễ gần, phong thái ngọt ngào như những thiếu nữ trong tiểu thuyết tình yêu nhưng vẫn chững chạc, lúc nào cũng khoác lên mình những trang phục thời thượng không kém phần trang nhã, lịch thiệp, chắc chị ấy phải đọc mấy cuốn hàng lâm triết lý lắm nhỉ?
Lam Hạ vươn tay với lấy quyển sách mình đang đọc dở, khóe môi khẽ mỉm cười [Totto chan bên cửa sổ]. Đôi khi đọc một quyển sách nào đó, con người ta lại vô thức liên tưởng đến bản thân mình.