[Gl] Nửa Bản Tình Ca - Chương 16
-Chị hai… Chị hai!
Mọi lần, chỉ cần Giang Đông gọi tên, Lam Hạ sẽ quay đầu nhìn em, nhưng lúc này, sau mỗi tiếng gọi, bước chân của cô lại càng nhanh hơn, đến cả cô còn không biết mình lấy đâu ra loại sức lực này, là sự mặc cảm tận tâm cang hay là nỗi sợ hãi tận đáy tim đang sôi sục thúc đẩy?
-Chị hai, đừng chạy nữa!
Lam Hạ không biết đường, kể từ lúc chạy khỏi sân khấu, cô cứ lao đầu vào những cánh cửa có chữ Exit, rõ ràng là Exit nhưng càng chạy lại càng không thấy lối ra. Khoảnh khắc Lam Hạ chạm vào một tay nắm cửa thêm lần nữa, cũng là lúc Giang Đông bắt kịp cô. Em dang rộng hai tay, cứ như vậy ôm trọn chị gái vào lòng.
Giang Đông có chiều cao rất đáng ngưỡng mộ, mới 16 tuổi đã đạt 1m68, mà em lại gầy, nên nhìn cực kỳ mỏng manh, ôm Lam Hạ thế này hệt như lấy trứng chọi đá.
Lam Hạ dù đang muốn trốn chạy, lại không nỡ vùng vẫy, vì cô sợ lỡ tay có thể làm Giang Đông đau. Tuy Giang Đông gầy nhưng cũng là dân thể thao, xét về sức lực thì Lam Hạ so với em mới là lấy trứng chọi đá. Có điều tảng đá ấy lại luôn nhường nhịn cô. Có lần, Lam Hạ vì vùng vẫy mà lỡ vung tay trúng mặt Giang Đông, từ đó cô không dám nữa.
-Chị hai… em … em xin lỗi.
Hai mắt Lam Hạ mở to, nước mắt trong chốc lát ngừng rơi, chỉ còn những vệt dài trên má. Giọng của Giang Đông run rẩy, ngữ điệu yếu ớt hơn hẳn so với sự chín chắn lúc bình thường, phía sau lưng áo sơ mi của Lam Hạ truyền đến cảm giác ướt át…
Trái tim Lam Hạ co thắt, hệt như có một bàn tay bóp chặt lấy nó.
Giang Đông… khóc?
-Em… em…- Lam Hạ xoay người, từ từ ngẩng đầu lên.
Hai đôi mắt đỏ au chạm nhau, nếu có khác biệt, thì là Lam Hạ mặt mèo, lem luốc bởi những vệt nước mắt, còn Giang Đông chỉ dừng lại ở những giọt nước mắt lấp lánh mới tạo thành.
-Chị hai.- Thấy Lam Hạ quay lại, Giang Đông vội vàng cúi đầu, trán hai chị em chạm vào nhau.- Em xin lỗi vì đã tự ý ghi danh… Em xin lỗi vì đã lừa chị hai đến đây… Em xin lỗi vì đã khiến chị hai khó xử…
Lam Hạ không rõ cách để đọc vị một con người, nhưng với cô, mọi lời Giang Đông nói, cô đều tin cả, ngay lúc này đây, cô biết em đang tự dằn vặt mình.
-Em chỉ muốn chị hai quay về như xưa, là chị hai vô tư của lúc trước, đừng vì bất cứ ai mà đánh mất chính mình… Em đã nghĩ là, mang chị về đúng với nơi chị hằng mơ ước sẽ tiếp thêm sức mạnh cho chị… chỉ là…- Giang Đông nói đến đây thì im bặt.
Tầm nhìn hạn hẹp, Lam Hạ chỉ nghe được những nhịp thở gấp gáp của em.
Vòng tay đang ôm eo của Giang Đông siết chặt, kéo em vào người mình, Lam Hạ nghiêng đầu, đặt cằm lên đôi vai gầy của em, đôi vai ấy luôn muốn thay cô gánh vác cả thế giới. Tay còn lại Lam Hạ vỗ nhè nhẹ trên lưng Giang Đông.
-Chị hai biết chứ.
Đúng vậy, cô biết chứ, biết hết những sự cố gắng của Giang Đông dành cho cô, kể cả việc em đánh đổi tương lai của mình, vào ngôi trường này để bảo vệ cô đến cùng. Lam Hạ biết tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn chưa thể đáp lại nỗ lực của em, không biết cách nào để thoát ra khỏi sự sợ hãi đã giam giữ bản thân cô bấy lâu nay.