[Gl] Nửa Bản Tình Ca - Chương 12
-KHÔNGGGGG
Bầu không khí đang yên tĩnh đột nhiên bị tiếng hét thất thanh xé toạc, Khả Hân vốn đang thiu thiu sắp ngủ trên sofa cũng bị giật mình, lập tức bật dậy. Nàng thư ký vội vàng chạy lại giường bệnh, lo lắng nhìn người chị của mình co giật, rên rỉ thảm thiết.
-Đừng… đừng đánh nữa…
Khả Hân lắng tai nghe được những lời khá là quen thuộc, trước khi tỉnh dậy lần đầu Hạ Băng cũng la hét y chang như thế, xem ra là ác mộng lặp lại, chứng tỏ những ngày bị bắt cóc đối với chị ấy đã để lại không ít ám ảnh.
Sao mà không ám ảnh cho được đây? Thân tàn ma dại thế này…
-Đừng đánh nữa, tao xin mày!!!
Đôi mày Khả Hân nhíu lại, lúng túng nhìn Hạ Băng vẫn giãy giụa trên giường. Khả Hân đưa tay khẽ lay chị gái nhưng hầu như vô ích, ngược lại, Hạ Băng bị động vào người lại phản kháng càng mạnh, thậm chí hất tay Khả Hân ra.
Khả Hân không rõ Hạ Băng đã phải trải qua những gì, nhưng để “vua lì đòn” như nàng phải gặp ác mộng thế này, rõ ràng là rất đáng sợ. Nghĩ đến đây, Khả Hân vừa buồn cười lại vừa tức giận.
Buồn cười không nhiều, chủ yếu là cười nguyên nhân Hạ Băng bị bắt cóc, chỉ vì qua lại xong rồi “đá” em gái của gã đàn ông kia mà bị bắt, không tức cười sao? Có nên gọi đây là tai nạn nghề nghiệp không?
Dù Khả Hân hơi đồng tình chuyện tên anh trai có quyền tức giận vì sau khi chia tay chị Băng, cô em gái đã tự tử không thành, nhưng đâu thể đổ hết trách nhiệm lên chị ấy!?
Yêu đương là tự do mà, bây giờ không yêu nữa thì thôi chứ?
Nếu là Khả Hân không yêu nữa là thôi, chấp nhận buông xuôi, không níu kéo oán hận.
Đấy là chưa kể, quan hệ của chị Băng với em gái kia rõ ràng chỉ là qua đường thôi đó…!?
Hiển nhiên, phần tức và giận vẫn chiếm đa số, Khả Hân tức kẻ bắt cóc và hành hạ chị mình, lại càng giận bản thân vì chậm trễ, với từng ấy lực lượng trong tay, lại phải qua mấy ngày mới có thể cứu được Hạ Băng…
-Chị ơi, bình tĩnh lại, không sao rồi.- Khả Hân kiên trì nắm tay Hạ Băng, cố giúp chị gái bình tĩnh trở lại.
Bộp—
-Đánh tao đi, tha cho em ấy!
Thư ký nhỏ bỗng bị đánh vào tay tuy nhiên nàng ấy không oán trách, thay vào đó lại để ý đến lời Hạ Băng nói.
Em ấy?
Lại là em ấy?
-L-Lam Hạ… Lam Hạ.
Lúc này, nhịp thở của Hạ Băng gấp gáp hơn, giãy giụa cũng mạnh hơn, tiếng la hét và va chạm cũng to hơn. Và Khả Hân biết rõ “em ấy” là ai rồi.
Phải, gọi cả tên người ta như vậy. Nàng thư ký không biết là khờ!
-Đừng đánh nữa cái thằng chó này!- Giọng điệu Hạ Băng bỗng trở nên cộc cằn, gần như dùng hết sức bình sinh để hét lên.
Ngay lúc này, Hạ Băng bật dậy khỏi giường, hai mắt chớp liên tục.
-Ơn trời.- Khả Hân thở phào nhẹ nhõm khi thấy Hạ Băng đã tỉnh.- Chị không biết vừa rồi chị la hét cỡ nào đâu…