[Gl] Nửa Bản Tình Ca - Chương 10
Thời điểm Hạ Băng được giải cứu là ban trưa, để trở về thành phố mất thêm gần nửa ngày bởi nơi này nằm ở vùng ven hẻo lánh rất xa thành phố. Hạ Băng từ lúc được cứu ra liền rơi vào trạng thái hôn mê, về đến HOPE phải cấp cứu suốt mấy tiếng liền.
Vì là bạn thân của Chủ tịch, tất cả những người điều trị cho Hạ Băng đều là chuyên gia đầu ngành. Trưởng khoa nâng gọng kính, trực tiếp mở các kết quả xét nghiệm ra, ôn tồn giải đáp cho chủ tịch trẻ.
-Nói thật thì tôi cũng cảm thấy thật vi diệu khi các tổn thương của cô ấy đều không quá nặng như vẻ bề ngoài, tổn thương phần mềm, chỉ cần thời gian sẽ phục hồi. Giám định thương tật không vấn đề nhưng vì bị hành hạ suốt mấy ngày, cơ thể suy nhược trầm trọng, hiện chúng tôi đang bổ sung dinh dưỡng cần thiết. Sau này khi cô ấy hồi phục rồi, một thời gian dài sau vẫn phải theo đuổi chế độ dinh dưỡng của chúng tôi đưa ra.
Nguyệt Minh gật đầu, trên gương mặt lạnh lùng thoáng chốc phảng phất một tia thả lỏng, không sao thì tốt rồi.
Cô ấy không còn gì để hỏi, gật đầu chào trưởng khoa rồi quay về phòng bệnh của Hạ Băng, nào ngờ, tình cờ trên hành lang liền chạm mặt Thiên Hương.
Nguyệt Minh đảo mắt, đánh giá nhanh người đàn vừa xuất hiện, vẫn như ngày thường, không lộ một tí điểm yếu nào dù cho lúc này đứa con gái ruột duy nhất đang phải nằm bên trong thở máy.
Thiên Hương luôn như vậy, hào quang sáng chói, tác phong nghiêm chỉnh đạp trên đôi giày cao gót đỏ 10 phân đầy kiêu hãnh, từng bước tiến đến đối diện với Nguyệt Minh. Khoé môi bà ta kéo lên thành một nụ cười, trông có vẻ thân thiện nhưng thực chất thì thâm sâu vô lường.
Nguyệt Minh hơi cúi đầu, mở miệng chào một tiếng “Dì”.
Bàn tay đầy tao nhã nâng lên, Nguyệt Minh gần như nín thở, vài giây sau đó liền thấy Thiên Hương chỉnh cổ áo sơ mi của cô ấy.
-Vất vả cho con rồi, con bé này lại gây chuyện gì không biết.
-Dạ, cũng là trách nhiệm của con.- Nguyệt Minh hơi cúi đầu, đối với Thiên Hương thâm sâu khó lường, không thể dùng thước mà đo lòng dạ bà ấy được.- Hẳn dì muốn nhìn cậu ấy một lát.
Nguyệt Minh ra hiệu, Khả Hân ngoan ngoãn đi ra ngoài, Thiên Hương không nhiều lời, trực tiếp đẩy cửa vào phòng.
Tít tít ── Tiếng máy móc vô cảm vang lên từng nhịp.
Trên giường là đứa con gái bà mang nặng đẻ đau, bất chấp luân thường đạo lý mà sinh ra, đứa con gái bà yêu thương nhất trần đời, phản nghịch nhưng bà không tài nào trách móc nổi.
Tình yêu của bà, niềm hi vọng duy nhất của bà.
Hạ Băng.
Thiên Hương kéo ghế đến cạnh bên giường, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp mà con gái thường luôn rất tự hào bấy giờ chỉ toàn là băng gạc, thâm tâm bà khẽ thở chua xót.
-Mẹ xin lỗi.
Thiên Hương khe khẽ chạm vào mu bàn tay Hạ Băng.
-Mẹ chưa bao giờ xứng đáng là một người mẹ, nhưng mẹ mong, một ngày con sẽ hiểu được, hết thảy mọi điều mẹ làm đều là vì con… Muốn con được đứng ở đỉnh cao nhất, muốn giành lấy những thứ mà con xứng đáng có được.