[Gl] Nửa Bản Tình Ca - Chương 1: [Khởi hạ]
Màn đêm dần buông xuống cũng là lúc thành phố lên đèn, lung linh đủ màu sắc. Phố xá dần trở nên tấp nập, nhộn nhịp, tiếng xe cộ, tiếng cười nói, có người vui vẻ thong thả dạo phố, cũng có vài người mặc đồ công sở gương mặt uể oải muốn bước chân gấp gáp hệt như muốn trở về nhà nhanh nhất có thể.
Bên trong con hẻm nhỏ ẩm thấp, chốc chốc lại có đôi ba tiếng sột soạt phát ra từ một góc tường đầy rác nào đó, đôi khi do mèo hoang, đôi khi lại là do lũ chuột cống, có lúc lại kèm thêm tiếng nước nhỏ giọt đều đều không biết phát ra từ ống nước của nhà nào.
Trong bóng tối, phảng phất chiếc bóng đen dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường tự phát, tiếng bước chân mỗi lúc một gần, hòa cùng những âm thanh hỗn tạp nơi hẻm nhỏ tạo nên một bản nhạc u uất bóp nghẹt con người.
Cô gái nhỏ bám tay vào mặt tường rêu phong, chạm vào nét vẽ nguệch ngoạc được khắc vào tường, từng bước chân nặng trĩu, những giọt mồ hôi lấm tấm trượt dài trên mặt. Bóng đêm mờ ảo cũng chẳng thể nào che đi được vẻ mệt mỏi, khắc khổ của cô.
Cứ đến chỗ ngã rẽ lại xuất hiện những mũi tên mờ trên tường hoặc dưới mặt đất, cô đều đi theo những chỉ dẫn đó, cảm thấy có chút dở khóc dở cười, khi bản thân luôn trở thành một gánh nặng, kể cả trong tình huống ngặt nghèo thế này cũng chẳng thể khá hơn được. Lại làm phiền em gái tỉ mỉ vẽ chỉ dẫn thế này. Cô đúng thật là có chút vấn đề trong việc phân biệt phương hướng trái phải, nhưng trí nhớ không đến nỗi nào, chỉ là dò đường hơi lâu…
Em gái xem đây là một vấn đề nghiêm trọng, vốn dĩ em không muốn cô một mình đi kiếm thức ăn, nhưng cô đã cố thuyết phục rằng cả hai chia nhau ra sẽ tăng cơ hội nhiều hơn. Em gái chần chừ, còn cô lại không muốn làm một kẻ vô dụng, hai chị em thảo luận hồi lâu, cuối cùng cả hai đều nhượng bộ.
Em gái đồng ý cho cô tự tìm thức ăn với điều kiện cung đường đi không được thay đổi, em đã khảo sát và chọn ra khu vực nào có khả năng cao nhặt được nhiều phế liệu hoặc những thứ có ích. Tỉ mỉ hơn chính là mỗi ngày em đều dẫn cô đi đến nơi mới tách ra. Nhìn những mũi tên chỉ đường được em vẽ sẵn trên tường và mặt đất, cô thầm mong chủ nhà sẽ không quá tức giận khi thấy những chúng.
Còn cô thỏa hiệp bằng cách làm theo đúng yêu cầu của em gái, dù bản thân cảm thấy mình có thể làm nhiều hơn thế.
Nghĩ đến em gái, cô cúi đầu nhìn chiếc túi nilon trong tay, khóe môi không nén được ý cười, ánh mắt phảng phất đôi ba tia vui sướng giữa những tuyệt vọng bao trùm, với chỗ thức ăn này, hôm nay chị em sẽ có một bữa no hiếm hoi sau chuỗi ngày khốn khổ rồi!
Và hơn thế, hôm nay cô muốn khoe với em gái là cô đã tự tìm được thức ăn ngon hơn mấy cái bánh mì không khô khan họ phải ăn mỗi ngày!
Cô sẽ hãnh diện mà nói với em rằng cô có thể kiếm thức ăn cho cả hai chị em! Nên em gái phải tin cô thêm chút nữa!Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.