Gl| Nhịp Đập Âm Thanh - Chương 32:
Cứ như vậy, một năm sau đó, mẹ của Phương Thanh sinh con. Đứa trẻ sinh ra dưới sự chứng kiến của thầy cúng và người đàn ông đó, trong căn nhà nhỏ và u ám kia. Khi cất tiếng khóc đầu tiên, thầy cúng, bà đỡ và cả gã đó đều nhăn mặt khi thấy đứa trẻ. Đứa trẻ bị hở hàm ếch rất nặng, cộng thêm hội chứng của việc cận huyết, khuôn mặt biến dạng đến mức người khác nhìn vào đều lắc đầu.
Tuy vậy, người mẹ đó thì không. Bà đón lấy đứa trẻ, hạnh phúc mỉm cười và nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đó. Người mẹ điên cũng sẽ khóc khi con không thể bú sữa, cũng sẽ bập bẹ cầu xin bố của mình cứu đứa trẻ, dù cho sớm muộn con bà cũng sẽ khát sữa mà chết. Khi đấy, tên đàn ông kia luôn gạt đi những lời cầu xin của con gái mình, ông ta chỉ nghiêm mặt, bỏ đi và ghét bỏ khi thấy đứa trẻ đó.
“Chết thì chết, mày quan tâm nó làm gì, việc của mày là nghỉ cho tốt để mà đẻ con trai cho tao.”
Cứ như vậy, âm thanh khóc đến khàn giọng của một đứa trẻ cũng không đánh động được trái tim của người tỉnh táo. Một người mẹ điên, ngày ngày dỗ dành đứa trẻ trên tay mình, khóc cùng con, tiều tụy cùng con nhưng cũng không thể dỗ một đứa trẻ đang khát sữa vì không thể bú được. Dần dần, người mẹ đó nghĩ rằng… có lẽ… có lẽ con của bà chỉ cần im lặng một lát thôi, là sẽ có người đến cứu nó.
Cứ như vậy, đứa trẻ cũng im lặng dưới bàn tay của mẹ mình, cơ thể nhỏ xíu bất động, khuôn mặt của đứa trẻ ẩm ướt vì nước mắt chưa khô của mẹ. Khi người đàn ông đó trở về từ cánh đồng, ông ta phát hiện ra đứa trẻ đã tắt thở từ lâu rồi, và cũng chỉ đơn giản đào một cái hố để chôn nó. Không cần có bia mộ, cũng chưa từng có tên, chỉ là một bụm đất nhỏ nhắn trồi lên trên mặt đất bằng phẳng.
“Vậy… chị…” Trúc Linh ngập ngừng, cô nhìn Phương Thanh có chút khó xử.
“Ừm, chị… là bị bắt cóc về.”
“Bắt cóc!? Em chưa từng nghe về chuyện…”
Phương Thanh cười nhè nhẹ, cô ngẩng đầu và nhìn lên bầu trời trước khi tiếp tục.
Sau một vài ngày, mẹ của Phương Thanh lại phải tiếp tục quá trình “cúng kiến” để cầu con của bố mình. Nhưng… một người vừa mới mất con như bà dù có tâm thần thì cũng chịu không nổi. Bà đã nghĩ rằng, có lẽ… bố mình muốn một đứa trẻ lành lặn, chỉ cần lành lặn, không khóc quá nhiều, không xấu đều ổn cả.
Chính vì vậy, trong đêm, người đàn bà đó đã rời khỏi làng, chỉ vì một câu hỏi “nơi nào có nhiều em bé nhất?” liền có thể đi đến trạm xá của huyện. Khi đó, bà đã nhìn thấy một cặp vợ chồng bế một đứa trẻ trên tay. Cô bé có nước da đỏ hỏn, môi chúm chím bú sữa rất ngoan, tiếng khóc cũng êm tai, không khiến cho bà đau đớn mỗi khi nghe thấy.
Có lẽ bà đã nghĩ rằng, bố của mình sẽ thỏa mãn với một sinh linh hoàn hảo như thế.
Cứ như vậy, người đàn bà đó đã lẻn vào trạm xá lúc đêm khuya, bế đứa trẻ và bỏ trốn về làng của mình.
“Vậy… ông ta có biết…”
“Ông ta biết, nhưng ông ta không dám để cho người ngoài biết việc con gái ông ta đã bắt cóc trẻ em. Em biết đó, ai cũng sợ khi nghĩ về lao lý cả. Nếu như bị người khác biết, cả việc ông ta cưỡng ép con gái cũng sẽ lộ.” Phương Thanh trả lời trước đôi mắt mở to và sững sờ của Trúc Linh. Mọi chuyện dường như đã sáng tỏ hoàn toàn, lí do mà Phương Thanh đi học trễ hơn bạn cùng trang lứa, lí do mà dù cho là con của trưởng làng nhưng chưa từng biết mẹ của chị ấy là ai.
Phương Thanh mỉm cười, nhớ về đợt thời gian đó. Cô cũng bị đánh đập như đứa trẻ ở trước mắt mình, cũng đã bị chửi rủa như thế, nhưng khủng khiếp hơn chính là không có ai có thể bảo vệ cô cả. Cô chỉ có một thân một mình, ăn nhờ ở đậu nhà người khác, phải kiếm từng đồng chỉ để có được một bữa cơm trong căn nhà mà bản thân đã lớn lên.
Phương Thanh bước về phía trước trong sự sững sờ của Trúc Linh, người đang rưng rưng nước mắt vì xúc động.
“Khoan, chị đi đâu thế!” Trúc Linh kêu lên.
“Tất nhiên là làm anh hùng rồi.” Phương Thanh cười khúc khích để Trúc Linh có thể an tâm, nhưng đằng sau nụ cười đó, tâm trạng của cô rất tệ, có thể nói là gần như bực mình khi lại phải chứng kiến khung cảnh này.
Phương Thanh bước vào bên trong cổng, giọng của cô trầm đều vang lên.
“Lâu ngày không gặp, càng ngày mày càng giống ông ta.”
Thành Đạt quay phắt sang nhìn người đang đứng ở cổng, anh ta mất vài phút mới nhận ra người đó là ai trong cơn say của mình. Gã đàn ông đó bật cười, tông giọng cao lên khi loạng choạng quay về phía Phương Thanh.
“Ô nhìn xem là ai này? Là con đĩ vô ơn ăn nhờ ở đậu nhà tao rồi biến mất vào mấy chục năm trước à?”
Phạm Thành Đạt tặc lưỡi, gã vơ lấy chai rượu và nốc cạn số rượu còn lại, sau đó quẹt miệng và nói.
“Sao? Lâu ngày không gặp mày gan hơn rồi đấy, dám lên giọng với tao, hả!?”
Gã đập bở đít chai rượu, hướng mảnh nhọn về phía Phương Thanh, hành động như lũ côn đồ. Vợ con của gã run lên ở trong góc, không dám thở mạnh và gần như tuyệt vọng. Phương Thanh có thể nhìn thấu đôi mắt của họ, đôi mắt đấy phản chiếu hình ảnh của cô trong quá khứ. Hiển nhiên, Phương Thanh biết rằng đấu tay đôi với một gã đàn ông khả năng thắng không cao, nhưng đó là với người bình thường.
Trước khi Thành Đạt làm bất cứ thứ gì, Phương Thanh nhặt hòn đá lên và ném chuẩn xác vào mắt cá chân ở cái chân què của gã ta. Phải, vì cận huyết nên đứa em trai này bị chân ngắn chân dài. Nhờ vào viên đá đó, Thành Đạt liền ngã ra đất, hét lên vài tiếng kêu oai oái như heo bị chọc tiết. Ngay lập tức, cô đi đến và lấy tạm dây lạt buộc chặt tay và chân của gã ta, tránh cho việc nó nổi điên lên và làm hại người khác.
“Không sao chứ?” Phương Thanh nhìn sang người phụ nữ mang thai và đứa trẻ đang đứng ở trong góc run rẩy. Người phụ nữ hơi sững ra một lúc, sau đó bật khóc và vội vàng cúi đầu.
“Cảm ơn cô rất nhiều, cảm ơn cô… cảm ơn…” Người phụ nữ và cả đứa trẻ như được giải thoát khỏi ác mộng của họ, dù cho chỉ là trong phút chốc.
Phương Thanh đỡ họ đứng thẳng, lúc này cô mới nhận ra con gái bọn họ bị hở hàm ếch, không nặng nhưng mà…
“Địt mẹ! Con đĩ! Mày dám động vào ông mày hả!” Thành Đạt hét lên, anh ta vùng vẫy, cặp mắt đỏ ngầu bởi tia máu.
“Tao… tao gọi thẳng Xỉa ra đập chết mày! Thằng Xỉa… Thằng Xỉa!!”
Cre: Lily.