Gl| Nhịp Đập Âm Thanh - Chương 31:
“Em giúp mọi người.”
Phương Thanh ngồi trên xe khách, nhìn khung cảnh đèo núi qua khung cửa sổ, lẩm bẩm câu nói của Nguyên Vy trong vô thức. Không biết vì lí do gì, Phương Thanh hồi tưởng lại vào lần đầu tiên gặp Nguyên Vy. Em ấy mang một cái váy dài trắng sữa thêu hoa cùng áo cardigan màu trắng phủ bên ngoài. Lần đầu tiên Phương Thanh nhìn thấy Nguyên Vy là qua một khung cửa kính, khi cô ở trong phòng thu, và Nguyên Vy thì ngồi ở bên ngoài.
Lúc Nguyên Vy nắm chặt lấy tay cô, lúc Nguyên Vy đỏ ửng cả mang tai khi nghe cô gọi tên em ấy, và cả lúc Nguyên Vy bước từng bước vững vàng cùng cây đàn Violin trên tay vào phòng thu âm, tất cả cô đều nhớ rất kỹ. Dù chỉ vừa mới nửa năm trôi qua, nhưng cảm giác như mọi chuyện đã diễn ra lâu lắm rồi.
Phương Thanh thở dài, ngồi bên cạnh cô là Trúc Linh, để ý thấy điều đó thì hơi ngẩng đầu và hỏi: “Chị làm sao thế? Say xe à?”
Phương Thanh lắc đầu.
“Không, chỉ là nhớ lại một số chuyện.”
Trúc Linh gật đầu, sau một lúc im lặng, cô lại nói tiếp.
“Vậy… có thể nói lý do bỗng nhiên chị muốn về quê không? Không phải chị đã từng nói sẽ không bao giờ trở lại à… bọn họ…”
Trong phút chốc, sự im lặng giữa hai người hiện lên rõ ràng khi đối chiếu với âm thanh rộn ràng của hành khách trên xe. Phương Thanh biết rằng cô đã từng nói như vậy, nhưng…
Phương Thanh hít một ngụm khí, cô trả lời.
“Chị biết, nhưng chị có một chuyện quan trọng hơn vào lúc này.”
Xe khách dừng lại, cách làng Xà-Pu vài ki-lô-mét, phải đi bộ để vào làng vì đường đi lên khá nhỏ. Trúc Linh và Phương Thanh xuống xe, hành trang của họ chỉ là hai cái ba-lô đựng những món đồ cần thiết. Dù sao, bọn họ xuất thân từ nơi này, họ biết rõ ngôi làng này không phải là một địa điểm lý tưởng để du lịch như trong các bài báo viết.
Phương Thanh nhìn sang một đoàn học sinh đang được đi trải nghiệm thực tế, cô im lặng và trầm ngâm một lát, làm cho Trúc Linh phải dừng chân để gọi. Khi hoàn hồn, Phương Thanh vội vàng đi theo Trúc Linh.
“Này, khi xưa khi mình thấy có khách du lịch thì mừng lắm nhỉ?” Phương Thanh trêu đùa.
Trúc Linh bật cười, cô gật đầu trả lời.
“Ừm, vì có khách hàng, khi đó chúng ta sẽ bán được đồ, không bị đánh.”
Phương Thanh gật đầu. Bọn họ dừng lại ở một nhà nghỉ trong khu của khách du lịch, thuê một phòng rồi dọn dẹp đồ. Một buổi tối nghỉ ngơi yên bình trong nhà nghỉ.
Sáng hôm sau, hai người bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà nghỉ và đi đến khu dân cư. Phương Thanh cần phải biết về nơi ở của Nguyên Vy khi đó, và khác với những gì cô nghĩ, thực chất nơi đó không ở đâu xa, chỉ cách nhà cũ của cô một căn nhà, cũng vì vậy mà nó khá rắc rối.
Bởi lẽ, Phương Thanh không hề muốn ai nhận ra mình, dù cho chỉ là những người già không có sức công kích. Một ngôi làng nhỏ bé, chỉ cần một hai người nhận ra thì nay mai sớm muộn sẽ là cả làng biết. Phương Thanh mang khẩu trang, đứng bên cạnh Trúc Linh và nhìn vào bên trong nơi đó. Nơi này hiện tại không có ai ở, chỉ là một ngôi nhà nhỏ, bị niêm phong lại sau khi Nguyên Vy không ở nơi này nữa. Phương Thanh nhớ rằng, trước kia, vốn dĩ ngôi nhà này cũng có dáng vẻ này, cho đến năm cô học lớp 11 thì bỗng nhiên có người chuyển vào, tuy vậy… khi đó Phương Thanh làm gì có thời gian mà để ý.
Bỗng nhiên, một âm thanh “choang” vang lên, thu hút ánh nhìn của Phương Thanh và Trúc Linh. Bọn họ quay ngoắt sang nhìn nơi phát ra âm thanh thì phát hiện tại căn nhà cách nơi họ đứng một căn, phải, là nhà cũ của Phương Thanh đang có biến. Hàng xóm xung quanh đó cũng mở cửa nhìn ra, ai nấy đều xì xào vì viễn cảnh xưa lại bắt đầu.
“Địt mẹ! Ngày nào cũng nấu nấu! Thứ đàn bà vô dụng! Không kiếm được đồng nào! Đẻ cũng đẻ con gái! Thứ đàn bà vô dụng!”
Âm thanh khàn khàn, hét lên từ bên trong căn nhà của một gã đàn ông bợm rượu. ta hất tung mâm cơm ra sân, bước đi như thây ma khi lại gần vợ con mình. Đối diện với gã là một người phụ nữ đang mang thai, cùng một đứa con gái cao ngang eo của mẹ đang co ro trong gốc tường.
“Chị… đó là…”
Phương Thanh hít một ngụm khí lạnh, cô nói.
“Ừ, em trai.”
Chuyện này phải kể ngược về 28 năm trước.
Mẹ của Phương Thanh, đúng hơn là người mẹ không phải ruột thịt của cô là một người có vấn đề về tâm thần. Bà ấy vốn dĩ là con gái duy nhất của trưởng làng cùng người vợ đầu tiên, nhưng khi mẹ của bà mất đi vào năm bà 2 tuổi, bà bị bố đánh đập đến mức chấn động não, từ đó khùng khùng điên điên, không bao giờ hồi phục như cũ.
Sau khi mẹ bà mất một vài năm, bố của bà lấy vợ mới. Tuy vậy, không hiểu vì lí do gì mà hai bọn họ không thể sinh con. Cứ như một lời nguyền, một quả báo mà ông trời giáng xuống người đàn ông quái thú đó. Thời gian trôi qua, một trưởng làng nhưng không có con trai để nối dõi tông đường trở thành câu chuyện mâm cơm của những gia đình trong làng này. Ông ta cảm thấy căm phẫn và hướng toàn bộ sự căm phẫn của mình vào đứa con gái duy nhất đấy.
Để rồi, tai họa cũng ập xuống. Vì không thể sinh con, người trưởng làng đấy đã đến tìm thầy cúng, một tên xuất hiện ở làng không biết từ bao giờ. Thầy cúng nói rằng, trưởng làng có mệnh thiên tử, không phải đàn bà nào cũng có thể sinh con cho ông ta. Ông ta nói rằng người đủ tư cách sinh phải là người con gái được thánh thần lựa chọn, sinh ra vào tháng bảy và phải chịu được vận mệnh thiên tử.
Chỉ vì một quẻ bói không biết thực hư, vì một lời sấm truyền của một tên thầy cúng không rõ lai lịch, một người bố đã vi phạm tất cả các đạo làm người, làm cha của mình. Ông ta nhận ra rằng con gái của mình sinh vào tháng 7, là đứa trẻ khắc chết mẹ, là một đứa khùng điên, dù cho không chịu được vận mệnh thiên tử của ông, chết cũng không sao cả.
Cứ như vậy, tế đàn được lập nên, các ngày cúng bái lặp lại liên tục, tiếng gào thét, khóc lóc và cầu xin cứ vang lên trong ngôi nhà đó. Phải, một kẻ điên cũng biết đau đớn, cũng biết cầu xin, cũng hiểu rõ thế đạo luân lý của cuộc đời nhưng một người tỉnh táo thì không. Sự vô minh, thất học và mê tính hại đời của một cô gái trẻ.
Cre: Lily.