Gl| Nhịp Đập Âm Thanh - Chương 30:
Mỗi nét chữ, mỗi dấu khoanh tròn đều ngay ngắn và gọn gàng. Khi còn bé, chữ tròn tròn bé xinh, có chỗ sai chính tả, có chỗ lại vẽ hình minh họa vì không biết phải ghi thế nào. Phương Thanh đọc từng cuốn một, dường như chữ viết đang miêu tả lại quá trình nỗ lực cả một đời người của Nguyên Vy.
Phương Thanh đọc rồi lại đọc, tìm hiểu Nguyên Vy qua những gì mà cô cảm nhận, những gì mà em thể hiện trong suốt chặng đường học tập của mình. Nếu hỏi cô có nóng vội để đi tìm Nguyên Vy hay không? Thì ban đầu, câu trả lời của cô chính là có một chút. Phương Thanh không phải thần thánh, cũng chỉ là xác thịt hồn người. Cô có nỗi ấm ức muốn giải bày, sự lo lắng cho Nguyên Vy muốn được xoa dịu. Nhưng cô biết rằng Nguyên Vy vẫn ổn, một khoảng thời gian tách biệt khỏi nơi đã tổn thương em sẽ giúp em bình tâm và yên bình hơn. Phương Thanh chọn cách đi từng bước một vững chắc, để rồi khi quyết định chạy, cô sẽ không quay đầu hay vì do dự mà chậm lại một nhịp nào.
Những ghi chép của Nguyên Vy khi còn nhỏ không có nhiều, Nguyên Vy cũng không phải là một đứa trẻ thích tô vẽ. Tuy vậy những giáo trình về âm nhạc mà Nguyên Vy học lại khá dày đặc, và độ cũ của chúng cũng cho thấy rằng Nguyên Vy học nó không phải chỉ vì truyền thống của gia đình. Muốn biết một người có thích hay yêu một thứ hay không, chúng ta đều sẽ cảm nhận được qua những món đồ mà họ sử dụng.
Phương Thanh cứ như vậy tìm hiểu từng chút một, bước vào cuộc sống của Nguyên Vy một cách kín đáo và kiên nhẫn.
Nhưng rồi, những ghi chép đó lại dừng ở giai đoạn cấp ba, giai đoạn mà vốn dĩ phải là lúc cần nó nhất.
Không còn những cuốn vở ngay ngắn, cũng không còn những lưu ý gọn gàng. Tập vở và sách giáo khoa của Nguyên Vy giống như chỉ để ghi chép một vài chữ khi đến trường vậy.
“Chị, hồi Vy học cấp ba, có chuyện gì à?” Một hôm, khi Nguyên Phương đang hút thuốc ở ban công thì Phương Thanh đi đến từ đằng sau và mở lời.
Nguyên Phương quay người lại nhìn Phương Thanh, có một chút bối rối xen lẫn khó xử. Cô dập điếu thuốc, nhìn Phương Thanh bằng ánh mắt thăm dò.
“Vì sao lại hỏi như vậy?”
Phương Thanh trầm ngâm. Cô đi đến bên cạnh Nguyên Phương, lấy một điếu thuốc và châm lửa.
“Thành quả nghiên cứu?”
“À… hóa ra là đã đi được đến giai đoạn học cấp ba rồi à, trong 2 tuần?” Nguyên Phương thấy em gái hút thuốc thì cũng không ngăn cản, cô dựa vào ban công bình tĩnh nói. Đáp lại cô là ánh nhìn bình tĩnh của Phương Thanh, có vẻ như Phương Thanh không muốn hùa vào trò đùa nhạt nhẽo của Nguyên Phương vào thời điểm này.
“Được rồi, có điều chị cũng biết sơ sơ thôi. Như em biết thì hồi đó con bé yêu cái người tội phạm hiện tại đấy, cái người mà trên mặt báo đăng.” Nguyên Phương giải thích.
Phương Thanh nghe xong hiển nhiên là không có một chút gì là vui vẻ. Cô nhíu mày, gạt tàn thuốc và hỏi. “Sao lại có thể tiếp xúc với loại người đó?”
Nguyên Phương khoanh tay, cô trả lời: “Hồi đó… Nguyên Vy tham gia một buổi dã ngoại với trường đến một làng nhỏ nào đó. Sau khi đi về, con bé tự dưng nói muốn học hè ở chỗ đó, rồi bố cũng đồng ý cho. Thời gian đầu thì là học hè, sau bỗng dưng con bé chuyển từ học viện chuyên về thanh nhạc đang học vào trường cấp ba ở làng đó.”
Nguyên Phương day trán, cô thở dài.
“Sau đó thì chị không biết, lúc đó chị đi học đại học rồi. Chị chỉ biết khi chị về hè thì Nguyên Vy trầm tính hẵn, con bé ít nói chuyện hơn, cũng không xuất hiện nhiều trước đám đông được. Thời điểm đó Nguyên Vy thi xong cấp ba thì nghỉ ở nhà, rồi sau đó thi vào Học viện Âm nhạc. Cũng suýt soát điểm đi.”
Phương Thanh nhíu mày, có chút nửa tin nửa nghi với thông tin đó. Cô không nghĩ rằng gia đình này lại dễ dàng để cho con gái của họ đến một nơi xa xôi mà không lo lắng như vậy. Vốn dĩ nếu là cô, thì cô tuyệt đối không cho phép em ấy một thân một mình đến một nơi mà chỉ biết qua một buổi đi dã ngoại.
“Thế, chị biết Làng mà Nguyên Vy đi học là Làng nào không? Và vì sao bố mẹ không ngăn con bé vậy?”
Phương Thanh hỏi. Nguyên Phương nghe xong thì hơi nín thở, sau đó cô lại thở dài.
“Làng… Xà-Pu… Hồi đấy bố mẹ nghĩ rằng Nguyên Vy trưởng thành hơn so với tuổi nên để con bé tự lập sớm cũng không có gì xấu. Em biết đấy… từ bé thì Vy nó đã không phải là đứa trẻ…”
“Không phải đứa trẻ hư thì cũng không có nghĩa là sẽ không dại dột!”
Phương Thanh bỗng nhiên cắt lời của Nguyên Phương. Cô siết chặt tay của mình, thở dốc khi nghe đến tên của làng đó. Cô biết nơi đó, thậm chí không chỉ biết mà còn quá hiểu nó. Một nơi ngụy trang dưới lớp vỏ bọc yên bình, bên trong chính là địa ngục trần thế của những kẻ yếu. Tuy vậy, cô không nghĩ được vì sao Nguyên Vy lại chỉ vì cái vỏ bọc đó mà chấp nhận đến nơi kia. Sao lại dại dột như vậy?
“Thanh… bình tĩnh.” Phương nói, cô đặt tay lên vai của Thanh và bóp nhẹ.
“Chị biết em tức giận, nhưng tức giận cũng không có ích. Chị cũng muốn biết khi đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng chị không đủ dũng khí để tìm hiểu.”
Nguyên Phương biết lời bao biện của mình thật nực cười, nhưng cô cũng không thể tìm được bất cứ lý do nào khác cho sự chậm trễ của mình. Cô đã có chút bỏ bê Nguyên Vy, bởi chính sự tự tôn của mình để rồi tổn thương đứa trẻ đó. Cô biết cô đã sai, và bây giờ, cô thừa nhận điều đó.
“Được rồi, nói chuyện với chị cũng không có ích. Ngày mai em sẽ về nơi đó.”
“Về… ý em là sao?” Nguyên Phương hơi khựng lại.
Phương Thanh bước đi, cô ngoái đầu nhìn Nguyên Phương qua vai của mình. Có một chút gì đó kiên định, một chút quật cường hiện lên trên ánh mắt của cô. Phương Thanh thì thào.
“Làng Xà-Pu, chính là nơi em đã lớn lên.”
Cre: Lily.