metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Gl| Nhịp Đập Âm Thanh - Chương 27:

  1. Metruyen
  2. Gl| Nhịp Đập Âm Thanh
  3. Chương 27:
Prev
Next

“Thanh.”

Phạm Phương Thanh đang ở ga-ra của công ty Bạch Vân thì bị gọi. Sau cuộc cãi vả đó, kết quả vẫn là không thể thay đổi được. Thuyền đã đi xa bờ rồi, bây giờ muốn về thì chỉ có thể nhảy xuống nước và bơi.

Phương Thanh hơi run tay vì nghe được giọng quen thuộc. Cô quay đầu, vóc dáng cao ráo của Nguyên Phương liền đập vào mắt cô. Cô ấy mang quần tây và áo sơ mi, trên tay là điếu thuốc lá đã cháy gần hết. Dường như cô ấy đã đợi ở đây từ lâu rồi.

“Chị Phương…”

Phương Thanh thì thào. Nguyên Phương hơi nhướng mày vì cách gọi. Không thể phủ định được việc cô mong muốn Phương Thanh gọi mình là “chị hai” hơn cách gọi khách sáo đấy. Nhưng chung quy lại cũng không thể thúc ép cô ấy được.

Nguyên Phương dập tắt điếu thuốc và ném nó vào thùng cho thuốc lá. Cô đi đến bên cạnh Phương Thanh và nói.

“Rảnh không, đi uống cà phê đi.”

Phương Thanh hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi cô cũng gật đầu. Hai người bọn họ lái xe đến một quán cà phê nhỏ kín đáo.

Khi đã gọi món xong xuôi, bọn họ cùng nhau im lặng cả một khoảng thời gian dài. Cho đến khi Nguyên Phương lên tiếng trước, xáo động mặt nước trong mối quan hệ của cả hai bọn họ.

“Em… thời gian qua đã sống thế nào?”

Nguyên Phương hỏi, đôi mắt của chị ghim vào Phương Thanh. Có một chút gì đấy bối rối, cũng có một chút khát khao được thấu hiểu. Chị đã từng tưởng tượng rất nhiều viễn cảnh khi gặp lại em gái ruột của mình, nhưng không có cái nào trong số chúng là ở hoàn cảnh khó nói như hiện tại.

“Em bình thường thôi chị.” Phương Thanh ngẩng đầu, khá bất ngờ khi Phương hỏi như vậy. Cô bối rối cọ hai ngón cái vào nhau khi hai tay cô đan lại và đặt trên mặt bàn. Những ngày về tết, đa số thời gian là bà Đan Hà và ông Nguyên Phong hỏi han cô, chỉ có tối bọn họ mới ngủ cùng nhau trong cùng một giường. Tuy rằng được hỏi han nhiều, nhưng hai người bọn họ chưa bao giờ hỏi về quá khứ. Dường như, thời gian đã trôi qua quá lâu và việc biết hay không, không còn quan trọng nữa.

Nguyên Phương hơi nhíu mày, cô nhìn Thanh một lúc và nói.

“Thanh, chị không phải người ngoài của em.”

Đó là một câu khẳng định chắc chắn và thẳng thắn.

“Chị biết bố mẹ chúng ta không hỏi, nhưng em cũng đừng xem quá khứ của mình là điều hiển nhiên. Bố mẹ cũng có nổi khổ của mình. Ông bà già rồi, cho dù hỏi cũng không thể bù đắp cho em được bao nhiêu nữa, lại còn khơi gợi lại ký ức không vui của em.”

Nguyên Phương nói, giọng cô bình tĩnh đến lạ thường. Dường như cô đang an ủi chính bản thân và cả đối phương.

“Không phải đâu chị.” Thanh mỉm cười, cô chậm rãi cúi đầu nhìn xuống ly matcha latte của mình và nói.

“Em không oán giận bố mẹ, em đã quá tuổi để suy nghĩ những điều đó rồi.”

Hai bọn họ trở nên im lặng, dường như từ ngữ đang dần ngấm vào suy nghĩ của cả hai. Bọn họ chỉ ngồi ở nơi đấy, im lặng nhìn đồ uống của mình. Họ không khó xử, chỉ có hoài niệm. Nguyên Phương ngẩng đầu nhìn Thanh, đôi mắt cô hơi xao động. Cô ấy mím môi, hít thở có chút khó khăn. Dường như từ ngữ của cô đang nghẹn lại bên trong thực quản của cô, tạo nên cảm giác đắng chát ở cổ họng. Từ ngữ lên đến đầu lưỡi, lại vì sự chần chừ mà nuốt xuống.

“Vậy em có…”

Nguyên Phương nói, giọng cô hơi run. Dáng vẻ bình tĩnh của cô không duy trì được khi nhắc đến em ấy.

“Có hận Vy không…?”

Phương Thanh giật mình khi nghe đến tên của em ấy. Cô nhìn vào đôi mắt của Nguyên Phương, không mạnh mẽ hơn cô ấy là bao nhiêu. Giọng của Phương Thanh cũng nghẹn lại, cô thì thào nói.

“Em không…”

“Vì sao…?” Nguyên Phương không chắc chắn hỏi. Cô đã nghĩ ra hàng vạn tình huống, hàng vạn câu trả lời ngay khi bố mẹ cô đề nghị đưa Phương Thanh về nhà đón giao thừa. Cô đã nghĩ về Nguyên Vy, suy nghĩ rất nhiều lời nói để nói với em ấy. Cô chưa bao giờ hỏi han Nguyên Vy vì cô biết, em gái của cô luôn làm rất tốt. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô cảm thấy sự tự tin của mình bị sụp đổ. Lần đầu tiên cô cảm thấy vui mừng, thay vì khó chịu khi Nguyên Vy không trở về nhà. Lần đầu tiên, khi cô nhìn thấy Nguyên Vy đứng ở ngưỡng cửa, trái tim cô lại thắt lên cảm giác hốt hoảng và đau lòng. Em gái cô đứng ở nơi đấy, xinh đẹp, trưởng thành đúng như ý cô mong muốn nhưng chỉ có một mình. Con bé không bước chân vào cửa, mà chỉ đứng nhìn mẹ.

Khi đấy Nguyên Phương thực sự rất muốn đóng cửa, không muốn cho con bé nhìn thấy khung cảnh bên trong. Nhưng cô biết rằng việc đóng cửa sẽ càng khắc vào tim của Nguyên Vy một vết thương sâu hơn. Câu nói “em về à? Chị tưởng em không về.” Lại là lời được thốt lên vào đầu năm mới. Khi nói lời đó ra, Nguyên Phương mới bẽ bàng về việc cô đã vô ý thế nào. Cô giống bố của mình, tính cách cứng rắn, có chuyện đều giấu vào bên trong, đôi khi có một chút hách dịch và bảo thủ. Nhưng tuyệt nhiên… cô chưa bao giờ cảm thấy đứa em gái ấy phiền phức hay ghét bỏ nó.

 Nhưng…

Cô không biết cách nào để thể hiện cảm xúc của mình với nó. Mỗi lần nhìn Nguyên Vy, cô lại cảm thấy tội lỗi, khao khát và rồi bỏ cuộc khi nhận lại sự né tránh của con bé. Mối quan hệ của bọn họ hơn người quen, là người thân nhưng lại có một khoảng cách vô hình để gắn kết.

Nguyên Phương nhìn Phương Thanh, ánh mắt cô khẽ xao động khi cô nói tiếp.

“Thanh, chị hy vọng em sẽ không hận con bé. Con bé… chưa từng lấy của em bất cứ thứ gì. Con bé… chưa từng là thế thân của em. Con bé chỉ là em gái của chị, một đứa em im lặng, ngoan ngoãn và không bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì.”

Nguyên Phương nói, giọng cô run lên theo từng câu từng chữ.

“Tất nhiên… nếu nói chị có bao giờ xem có bé là em hay không thì chị sẽ nói là có. Chị không vô tội, khi còn nhỏ, chị cấm con bé động vào đồ của em, chị sợ con bé sẽ chiếm lấy vị trí của em trong lòng bố mẹ. Nhưng… Khi lớn dần, chị nhận ra rằng con bé không có quyền lựa chọn. Đối với chị, con bé là cá thể riêng biệt, chưa từng trở thành thế thân của ai, chỉ là một đứa em gái quá ngoan ngoãn và điềm tĩnh trong độ tuổi của nó.”

Phương Thanh nhìn Nguyên Phương, lắng nghe từng lời một. Tay cô chạm đến ngón tay của Nguyên Phương, cô lắc đầu nói.

“Không đâu… em chưa từng hận em ấy. Em biết… em…”

Nguyên Phương bỗng nhiên không nói được nữa, cô hít thở nặng nề.

“Em… chị nói đúng, em sống không thoải mái và đầy đủ, nhưng em không nghĩ sẽ hận một người đã giúp đỡ em. Nhờ có em ấy, bố mẹ mới có thể có một cuộc sống vui vẻ hơn chứ không phải ngày ngày dằn vặt. Khi em về nhà đón giao thừa, em đã hy vọng rằng em sẽ gặp được em ấy. Sẽ từ từ làm em ấy hiểu rằng Nguyên Vy đã và luôn là một phần của gia đình dù cho có em hay không. Em không muốn Nguyên Vy nghĩ ngợi về việc vì em ấy nên em mới khó xử hay gia đình khó xử.”

“Nhưng em… em lại làm tổn thương em ấy mất rồi.” 

Cre: Lily.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 27:"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Truyện tương tự

99543
Ta Ở Đại Minh Sờ Cá Nhật Tử
Tháng 4 27, 2025
67117
Xuyên Thành Khoa Cử Văn Nam Chủ Đích Huynh
Tháng 4 30, 2025
3557
Vật Tư Không Gian: Chạy Nạn Sau Ta Nghịch Tập
Tháng 5 1, 2025
80002
Tổng Mạn: Từ Sát Thủ Hoàng Hậu Bắt Đầu
Tháng 5 5, 2025
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz