Gl| Nhịp Đập Âm Thanh - Chương 24:
Những ngày sau đó, Nguyên Vy trở về nhà của mình, mang theo quà biếu bố mẹ như đã hứa. Cô đến và ăn mặc rất điểm đạm. Quà là một giỏ trái cây tết và rượu được cô mua với giá khá đắt đỏ. Nguyên Vy đứng ở cổng, chờ bà Đan Hà ra mở cửa thì cùng bà bước vào nhà. Bên trong nhà có hạt dưa rơi dưới đất, khá bừa bộn như vừa tiếp khách xong xuôi. Nguyên Vy đi vào, đặt giỏ trái cây cùng rượu xuống bàn bếp thì bà Đan Hà nói.
“Bố con… ông ấy đi qua thăm bác rồi. Con đợi 1 lát tối bố con về nhé.”
Nguyên Vy nghe xong thì hơi khựng lại, nhưng rồi cô cũng không phản ứng gì mà chỉ lắc đầu.
“Dạ thôi, con còn công việc. Lưng mẹ dạo này thế nào rồi?”
Nguyên Vy hỏi, cô đứng ở bên cạnh bàn bếp, quay người nhìn bà Đan Hà.
“Ừm, cũng như bình thường thôi con.”
Nguyên Vy gật đầu, cô nói.
“Vâng, mẹ để ý sức khỏe. Nói bố đừng hút thuốc nhiều quá. Những chuyện gì khó làm thì gọi người đến làm giúp. Sau này khi nào chị về trễ thì bố mẹ nhớ ăn uống trước.”
Nguyên Vy dặn dò. Bà Đan Hà nghe thì cảm thấy là lạ, nhưng rồi cũng mỉm cười thầm vui vẻ vì Nguyên Vy có vẻ vẫn như cũ sau đêm hôm đấy. Đôi khi có một số chuyện khó nói, vậy nên thay vì nói cho nhau nghe, con người lại chọn cách im lặng và dò xét.
Sau đó 30 phút, Nguyên Vy từ chối ở lại và ra về. Mồng 3 tết, trời bên ngoài có chút âm u và se lạnh. Khi lên xe của mình, Nguyên Vy gục đầu vào vô lăng, khẽ thở dài. Cô muốn tâm trạng mình bình ổn một chút, sau đó mới khởi động xe để đánh lái khỏi khuôn viên. Lúc đi ra cổng của khu biệt thự, Nguyên Vy trông thấy xe của bố trở về. Một thoáng dao động hiện lên trên đôi mắt cô, nhưng rồi Nguyên Vy im lặng lái xe về phía trước.
1 tháng sau tết, trên mạng xuất hiện tin đồn Bạch Vân và nghệ sĩ Đan Vy tranh chấp hợp đồng. Bọn họ xôn xao vì Đan Vy là cây hái ra tiền của Bạch Vân, Bạch Vân cũng đối tốt với cô ấy, vậy mà không hiểu sao Đan Vy lại dứt khoát như vậy.
Trong phòng làm việc cuả Kim Linh, cô ngồi trên ghế day trán có vẻ bực bội. Lan Anh đứng trước mặt cô, do dự nói.
“Chị… chị Vy vừa gửi đến đơn đề nghị chấm dứt hợp đồng… đồng ý với mức đền bù chúng ta đưa ra.”
Nguyễn Kim Linh siết chặt tay, đập mạnh nó xuống bàn và hét. “Biết rồi! Cô ta đang nghĩ gì vậy chứ? Không phải nhất trí là sẽ ký tiếp hợp đồng sao? Cô ta coi chúng ta là cái gì vậy? Lợi dụng để đi đến đỉnh rồi vứt bỏ và chạy ra riêng á? Không chỉ thế, cô ta còn đi một mình, cô ta vứt tôi và cô ở lại đây tự sinh tự diệt.”
Lan Anh giật mình, cô co rúm lại và nói.
“Chị… em nghĩ chị Vy không làm thế đâu…”
Kim Linh nhíu mày, cô cười khẩy và nói.
“Không làm? Em vừa vào ngành, chưa biết hết được góc khuất rồi. Nghệ sĩ nào có tên tuổi rồi cũng vậy cả, đám vong ân bội nghĩa đó.”
Nguyễn Lan Anh cắn môi nín thin. Cô không biết phải nói cho Kim Linh như thế nào về Nguyên Vy. Lan Anh biết Nguyên Vy không phải loại người đó, nhưng đối với những người đã chai sạn và nhìn một con đường mòn suốt bao nhiêu năm như Kim Linh, mọi lời giải thích đều là bao biện cả.
Nguyễn Kim Linh bực tức vò đầu thì bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Cô gọi ra bên ngoài “Vào đi.” Một cách hằn hộc. Người bước vào có vẻ nhỏ tuổi hơn cô, cười cười nói.
“Chào chị Linh, em là quản lý của chị Phương Thanh.”
Kim Linh nhíu mày: “Phương Thanh nào?”
Đoàn Hải My hơi bất ngờ, cô rút danh thiếp và nói.
“Là chị Phạm Phương Thanh, quán quân của Tam quốc, chương trình tạp kỹ về diễn viên lồng tiếng ạ.”
Giọng của Hải My rất nhẹ nhàng. Nhìn qua, cô có vẻ là một người ngoan ngoãn và lễ phép. Nhưng đối với người có con mắt tinh tường như Kim Linh, cô nhìn qua thì liền biết vẻ ngoài đó chỉ duy trì khi bọn họ có điều muốn thương lượng thôi.
“Nói đi, cô muốn gì?”
Hải My mỉm cười. Cô đi đến trước bàn làm việc của Kim Linh, chờ đợi Lan Anh rời khỏi phòng rồi mới nói tiếp.
“Chuyện là thế này, em nghe bảo chị Đan Vy muốn hủy hợp đồng với Bạch Vân à? Và… thái độ của chị như vậy có nghĩa là chị ấy dứt khoát ra đi nhỉ?”
“Cô! Muốn tới đây châm chọc thì biến về văn phòng đi!” Kim Linh đen mặt, cô quát vì thái độ giả lã của cô ta. Cô ghét nhất là những kẻ đợi người khác gặp vấn đề để cười vào mặt họ.
Hải My nghe như vậy thì xua tay, cô cười cười nói tiếp. “Nào… nào… sao phải gắt vậy. Chị nghe em nói hết đã. Như thế này nha, dù sao thì giờ chị cũng không níu được chị Đan Vy. Chị Đan Vy có một lượng người hâm mộ lớn như thế, dù cho rời Bạch Vân thì chị ấy cũng có thể sống được. Nói tóm lại, chị hết tác dụng rồi.”
Hải My khoanh tay, nhìn Kim Linh đang tối đen cả mặt và cười cười nói tiếp.
“Nhưng mà… chị bỏ nhiều công sức cho một con gà như vậy, đâu có thể để nó đi đẻ trứng vàng cho người khác đúng không?”
Kim Linh nhíu mày, cô ngã người ra ghế, bắt chéo chân và khoanh tay nói. “Ý cô là gì? Nói đại đi.”
“Ừm… ý em là, ăn không được, phá cho hôi đó.”
Kim Linh liếc Hải My, ngắn gọn nói. “Phá?”
Hải My gật đầu.
“Phải, chị còn nhớ scandal mà chị Đan Vy dính với chị Phương Thanh không? Hồi đó bên Bạch Vân ra sức phủ nhận việc chị Đan Vy là người đồng tính luyến ái, còn nói chị ấy không phải dạng học sinh hư hỏng đi với nhiều chị đại trong trường. Chuyện đó đúng hay sai, chị là người biết rõ không phải sao?”
“Ý cô…”
Hải My cười một cách gian tà, cô đi lại bên cạnh Kim Linh, vuốt ve ngón tay của cô ấy và nói.
“Chị… à đúng hơn là Bạch Vân… chỉ cần đun tiền cho báo lá cải lên bài… và lái dư luận làm sao cho bọn họ nghĩ chị Đan Vy vong ân phụ nghĩa, tin đồn cũ là đúng là được.”
Hải My ghé đến sát bên tai của Kim Linh. Cô thì thào nói. Kim Linh nghe xong thì hơi ngơ ngẩn ra, cách thức hủy hoại ác độc này, cô thật sự chưa từng nghĩ đến. Tuy vậy cô vẫn có khúc mắc.
“Như vậy thì nghệ sĩ cô được gì chứ?”
Hải My cười cười.
“Được lòng thương… được trình diện… một màn debut ngoạn mục, một bước đệm để dành lại những gì của chị ấy.”
Cre: Lily.