Gl| Nhịp Đập Âm Thanh - Chương 23:
Ngày cuối cùng của năm, sân khấu của chương trình giao thừa ngập sắc xuân với hai tông màu đỏ vàng bắt mắt. Trịnh Nguyên Vy năm nay không đón giao thừa cùng bố mẹ, cô lựa chọn tham gia vào đêm nhạc giao thừa, bổ sung tên mình vào danh sách khách mời trong những ngày cận kề chương trình diễn ra.
Trong khán đài, cũng có một số người như cô vậy. Ví như anh MC kia, anh ấy đã dẫn cho chương trình này khá lâu rồi. Hay chú diễn viên hài đấy, cũng lớn tuổi nhưng con cháu đều ở nước ngoài cả.
Nguyên Vy ngồi trong hậu đài, hôm nay cô mang áo dài đỏ và tết tóc theo phong cách thiếu nữ. Bộ áo dài này được may bằng lụa, thêu họa tiết hoa chìm ở viền áo và tay áo. Khi Kim Linh mang đồ qua cho cô xem, Nguyên Vy có chút bất ngờ vì đồ diễn lần này của cô có chút thùy mị, khác với phong cách thanh lịch mà đoàn đội hướng cô tới. Tuy vậy Kim Linh lại có dự tính khác, cô nói rằng người xem truyền hình vào đêm giao thừa không có bao nhiêu người trẻ tuổi, mang đồ thùy mị dễ thương dễ được lòng người lớn tuổi hơn, vậy nên Nguyên Vy cũng ậm ừ nghe theo.
Khi Nguyên Vy đang chỉnh sửa tai nghe của mình thì vai của cô bỗng nhiên bị vỗ nhẹ. Cô giật mình, quay đầu lại nhìn thì nhận ra một khuôn mặt quen thuộc, là Ande, người mẫu chụp ảnh với cô khi trước.
“Bonjour~”
Ande mỉm cười, vui vẻ chào hỏi. Cô ấy hôm nay cũng mang áo dài, vóc dáng hơi gầy nên khi mang lên nhìn có vẻ chững chạc hơn Nguyên Vy. Nguyên Vy không muốn tiếp xúc với người ngoài lắm, nhưng rồi cô cũng ậm ừ.
“Gặp lại rồi.”
Lời nói của Nguyên Vy vốn dĩ là chặn đường người ta hỏi chuyện, nhưng Ande có vẻ không quan tâm lắm mà niềm nở nói.
“Gặp lại rồi nha, tôi đã nói là chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm mà. À! Sao bỗng nhiên năm nay cô lại tham gia xuân đán thế? Bình thường tôi thấy cô đâu có tham gia chương trình vào ngày lễ đâu?”
Ande hỏi thẳng thừng, cô giống như một người bạn thân hỏi han Nguyên Vy. Tuy vậy đối với Nguyên Vy, Ande đang khiến cô bối rối. Nguyên Vy không nghĩ là mình sẽ trả lời câu hỏi này một cách thật lòng với Ande, người mà cô chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc.
“Tôi chỉ muốn đổi gió thôi.”
Nguyên Vy trả lời một cách nhẹ bẫng, đôi mắt nâu đen của cô nhìn vào con mắt xám xanh của Ande, rõ ràng là ánh nhìn của việc không muốn trả lời thêm nữa. Ande nhận ra đều đấy, vậy nên cô cũng có chút bối rối khi nhận ra bản thân đã lỡ lời hỏi quá sâu về Nguyên Vy. Ande và Nguyên Vy đứng như vậy khá khó xử, cho đến khi Nguyên Vy được gọi lên để chuẩn bị lên sân khấu, Ande mới vội vàng nắm lấy cổ tay Nguyên Vy và nói.
“Tâm… không nhớ De sao?”
Cái tên “Tâm” làm cho Nguyên Vy khựng lại. Đôi mắt của cô khẽ xao động, trong phút chốc, ký ức của cô trở nên mờ trắng đi khi cô quay lại nhìn Ande. Tuy vậy âm thanh thúc dục của nhân viên hậu trường làm cho Nguyên Vy không thể suy nghĩ kỹ càng được. Cô chỉ kịp nói một câu “chờ tôi” và sau đó vội vàng mang tai nghe để lên sân khấu biểu diễn.
Sau phần trình diễn, Nguyên Vy xuống khán đài và phát hiện Ande vẫn còn đứng ở đấy. Cô nhìn Ande, nội tâm khẽ xao động khi hai bọn họ cùng nhau vào phòng thay đồ của Nguyên Vy. Ngay khi cả hai người cùng ngồi xuống, Nguyên Vy nhìn Ande và nói.