Gl| Nhịp Đập Âm Thanh - Chương 11:
Nguyên Vy vốn đã bị chị đánh thức từ lúc chị vén tóc của cô ra sau mang tai. Vì tâm địa nhỏ xấu xa của mình muốn hưởng thụ nhiều hơn, vậy nên cô không nhúc nhích ngo ngoe gì mà vẫn yên lặng giả vờ thở đều đều. Khi chị chạm vào cô, từng tấc da tấc thịt bên dưới lớp vải mềm ửng hồng hết cả. Khi chị nói ra lời đấy, đáy lòng của Nguyên Vy cũng vụn vỡ theo.
Mẹ nào? Ý chị ấy là trong bụng mình có một đứa nhỏ à?
Hay là lời thoại của kịch mới?
Nếu kịch mới thì quá khích thích rồi. Nhưng nếu chỉ là kịch thôi thì chị ấy chạm mình làm cái gì!
Trong không gian bình yên, có một tâm hồn đang dần bị suy nghĩ của chính bản thân làm cho méo mó cả nhân cách.
Vài chục phút sau, xe dừng tại trước sảnh chào lớn của khu nghỉ dưỡng. Phương Thanh vỗ vỗ vai của Nguyên Vy đánh thức em. Chị trông thấy Nguyên Vy từ từ mở mắt, gò má hơi phiếm hồng cùng hành động có chút ngượng ngùng đáng yêu không thể tả nỗi.
“Còn mệt không? Uống trà nhé.” Chị tìm bình đựng trà trong túi vải đưa sang.
Nguyên Vy nhận lấy trà, mở nắp uống từng ngụm một để hạ nhiệt đáy lòng. Trong vài chục phút di chuyển, cô đã suy nghĩ đủ trường hợp, đủ lí do biện minh cho câu nói cùng hành động của chị. Nhưng rốt cuộc cô cũng không dám đoán bừa một chuyện quan trọng như thế, vậy nên…
Nguyên Vy đặt bình giữ nhiệt xuống, khẽ nhíu mày xoa bụng dưới trông khá chật vật. Vì cô đang mang khẩu trang, mái tóc dài xõa xuống eo nên chị không thể nhìn thấy được biểu cảm gượng gạo của cô từ góc độ bên cạnh.
Không như Nguyên Vy trông đợi về chuyện mình nghe nhầm…
Trợ lý của cô còn không nhận ra chuyện nghệ sĩ của mình đau mà người bên cạnh đã hốt hoảng đến mức nhảy vọt sang xoa lấy bụng của cô. Chị ôm lấy vai cô, bàn tay lành lạnh áp lên mu bàn tay mà cô đang đặt lên bụng mình, giọng điệu hết sức lo lắng.
“Em làm sao vậy? Đau bụng à? Có cần đi bệnh viện không?”
Nguyên Vy nghiêng đầu nhìn chị, khóe mắt phiếm hồng như sắp khóc đến nơi dọa chị hốt hoảng thêm mấy phần. Lúc này Lan Anh cũng phát hiện chuyện bất thường mà vội vàng mở cửa xe từ bên cạnh xem xét.
Họ cứ tưởng là cô vì bị đau mà khóc. Nhưng thật sự cô muốn khóc vì không biết phải xử lý chuyện này thế nào. Trở thành một người bình thường ở bên cạnh chị đã khó, nay cô phải trở thành một sản phụ để được ở cạnh chị.
Hóa ra việc chị quan tâm cô là vì đứa bé không tồn tại này.
Buồn thay, cô lại bị suy nghĩ của mình dẫn lối đến một ngõ cụt đen tối.
Khác với lần trước, lần này cô tự mình đi đến, cũng tự mình chọn con ngỏ tối nhất trong số những con ngõ bản thân từng bỏ lỡ.
Nguyên Vy dở khóc dở cười, vội lắc đầu, hít hít vài ngụm khí đè nén sự run rẩy trong giọng nói.
“Không sao, không sao. Em đói nên…”
“Thật không? Hay là em lên phòng nghỉ ngơi trước đi? Trong boxchat nói là cô Hồng Nhung bao resort để quay phỏng vấn về sự nghiệp cùng vài thước ngoại cảnh cho chương trình nên đặt phòng luôn rồi.”