Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3 - 505: Em dám kêu như vậy một tiếng nữa thử xem, xem tôi có thể nhịn được không?
- Metruyen
- Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
- 505: Em dám kêu như vậy một tiếng nữa thử xem, xem tôi có thể nhịn được không?
Mặc Cảnh Thâm cúi đầu nhìn vết thương trên cổ Quý Noãn, đồng thời cũng thấy bàn chân cô đang giẫm trên mặt đất lạnh lẽo. Giọng anh thản nhiên lộ ra chút không vui: “Không đi dép? Em ngại thể hàn trong người không đủ nặng sao?”
Quý Noãn rũ mắt nhìn chân mình. Dưới ánh mắt của người đàn ông ấy, ngón chân cô không kiềm được mà co rụt lại.
Không phải cô không đi dép mà là vừa rồi Mặc Bội Lâm đạp lên dép nên không tiện đi lại, thế nên cô mới cởi ra ở cầu thang.
Sau đó cô lại nghe thấy anh cười như không cười, lạnh lùng nói: “Lầu hai của biệt thự có một con đường được dùng phòng khi có hỏa hoạn, dẫn tới cửa sau. Tôi chỉ nói với Mặc Giai Tuyết một câu, nếu tối nay cô ta dám bước vào phòng tôi một bước, thì sau này, sợ rằng cả Hải Thành rộng lớn này cũng không còn đất dung thân cho hai mẹ con bà đâu.”
Lời này của anh là nói với Mặc Bội Lâm.
Quý Noãn lập tức ngước mắt lên thì thấy sắc mặt của Mặc Bội Lâm trắng bệch trong nháy mắt.
“Cháu…” Ánh mắt Mặc Bội Lâm lộ ra sự hoảng hốt. Đúng là biệt thự này không chỉ có một cửa ra. Vừa rồi bà ta giữ ở cửa chính, cho rằng chỉ cần không để người khác xông vào quấy rối là được, lại quên liệu Mặc Giai Tuyết có thể trốn đi từ phía cửa sau hay không.
“Tuy con gái bà không có chủ kiến, nhưng cô ta lại hiểu được thế nào là tốt xấu hơn là bà. So với việc bưng cái bát xông vào cửa của tôi làm cho tôi căm ghét thì tốt xấu gì cô ta còn biết chừng mực.” Giọng nói của Mặc Cảnh Thâm vô cùng thờ ơ.
Tầm mắt của Mặc Bội Lâm đối đầu với ý cười nhàn nhạt đầy lạnh lùng trong mắt anh, bà ta còn muốn nói gì đó nhưng bị nghẹn trở lại.
Không được, bà ta phải tìm Giai Tuyết để hỏi cho rõ ràng!
Trước khi bỏ đi, đột nhiên bà ta nhìn Quý Noãn cười châm biếm: “Không phải hai người đã ly hôn rồi sao?”
Dứt lời, dưới sắc mặt càng thêm cứng đờ của Quý Noãn, bà ta vội vàng bước nhanh về phía cửa sau. Khi đẩy cửa ra, nhìn thấy bát canh ngân nhĩ bị vỡ nát trên mặt đất, bà ta lập tức nổi giận đến mức cả người run lên.
Con bé chết tiệt kia!
Mà Mặc Bội Lâm vừa đi khỏi thì Quý Noãn đã vội vàng muốn vùng ra khỏi vòng tay của Mặc Cảnh Thâm.
Anh chỉ rũ mắt nhìn vẻ mặt của cô mà không nói gì. Nhưng anh lại bế cả người cô lên, ôm vào bên trong, đóng “sầm” cửa lại.
Bị anh đột ngột ôm vào phòng, hoàn cảnh quen thuộc xung quanh làm cho Quý Noãn rợn cả tóc gáy.
Nơi này không chỉ là phòng riêng của Mặc Cảnh Thâm, mà còn là nơi bọn họ vẫn còn tình cảm thắm thiết sớm tối đi về vào ba năm trước.
Chuyện cũ vẫn còn hiện ra từng chi tiết một trước mắt, cô dùng sức đẩy anh ra, nhưng anh vẫn bế cô lên giường. Cơ thể vừa chạm vào giường thì cô đã muốn nhảy bật lên.
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
“Đừng cử động.” Mặc Cảnh Thâm lại nhìn vết thương trên cổ cô. Anh vừa cầm điện thoại di động lên vừa trầm giọng, lạnh lùng hỏi: “Bị móng tay cào à?”