Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3 - 417: Mặc Cảnh Thâm, Tôi Biết Anh Vẫn Là Anh, Từ Trước Đến Giờ, Vẫn Là Anh
- Metruyen
- Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
- 417: Mặc Cảnh Thâm, Tôi Biết Anh Vẫn Là Anh, Từ Trước Đến Giờ, Vẫn Là Anh
Vừa thấy phản ứng của boss thì Thẩm Mục càng không dám nói thêm gì vào giờ phút này. Cậu ta do dự một lúc rồi mới hỏi: “Vậy, tôi để giấy tờ ở đây, hay là anh không cần xem nữa, tôi chuyển trả lại luôn?”
Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn hai bộ đơn ly hôn trong tay cậu ta, ném bút lên bàn: “Để xuống, cậu ra ngoài trước đi.”
Thẩm Mục không còn cách nào khác, đành bước đến bàn làm việc đặt hồ sơ xuống, không dám nhìn sắc mặt Mặc Cảnh Thâm, lao thẳng ra khỏi phòng.
Phòng làm việc trống rỗng hiu quạnh.
Mặc Cảnh Thâm cầm đơn ly hôn lên đọc qua. Chữ Quý Noãn rất đẹp, không phải kiểu chữ nắn nót gọn gàng hoa mỹ, mà nét bút thanh tú lại có chút phóng khoáng. Có thể nhận ra khi cô đặt bút ký không hề có chút do dự, nét bút nào cũng rất dứt khoát.
Khi Mặc Cảnh Thâm nhận được đơn ly hôn thì Quý Noãn đã xuất viện.
Đêm đó, Mặc Cảnh Thâm trở về biệt thự Ngự Viên.
Tất cả người làm trong biệt thự đều có mặt, cả chị Trần cũng ở đây, duy nhất chỉ không có Quý Noãn.
Từ bảy giờ tối cho đến mười hai giờ đêm, Quý Noãn vẫn không hề quay lại.
Tuy rằng cô đã đồng ý ly hôn, nhưng điều khoản ly hôn là do phòng pháp chế của công ty soạn thảo tạm thời. Bây giờ cô đã hoàn lại khoản vốn đầu tư cho Mặc thị nên phải sửa đổi lại một số nội dung. Ngoài vốn đầu tư được chia cho phòng giao dịch của cô, còn có cả toàn bộ khoản đầu tư hai trăm triệu đô trước đây cho phòng giao dịch cũng nên thuộc về cô. Ngoài ra, sau khi anh tiếp nhận Shine, thì rất nhiều tài sản và bất động sản ở Hải Thành có liên quan đến Mặc thị cũng sẽ chuyển hết sang tên cô. E là Quý Noãn không thèm đọc đến nội dung điều khoản ly hôn đã ký tên vào.
Mặc dù anh là người chủ động ly hôn, nhưng cũng không thể để cuộc sống sau này của cô bị thua thiệt.
Chị Trần giục anh về phòng nghỉ mấy lần liền.
“Ông Mặc, khi tôi đưa bà Mặc xuất viện thì cô ấy liền sai chúng tôi về đây soạn toàn bộ quần áo đồ đạc cho vào vali hành lý, vài ngày nữa cô ấy sẽ cho người đến lấy.” Chị Trần than thở: “Hơn nữa, cô ấy cũng nói, cô ấy sẽ không về Ngự Viên nữa…”
Mặc Cảnh Thâm như không nghe thấy, vẫn đơn độc ở lại sofa tầng một của Ngự Viên nghỉ ngơi.
Quá nửa đêm một chút thì có điện thoại rung, là Quý Noãn gọi điện thoại đến.
Mặc Cảnh Thâm vẫn không thể ngủ được, chỉ ngồi dựa vào sofa, nên lập tức bắt máy.
Có lẽ Quý Noãn đang đứng ở bên ngoài. Đêm nay Hải Thành gió to, tiếng gió vù vù từ điện thoại ập vào tai anh, cảm giác như cả trái tim cũng lạnh buốt theo.
Đêm khuya lạnh lẽo, cũng giống như giọng nói hờ hững thờ ơ không chút hơi ấm của cô: “Mặc Cảnh Thâm, tôi không về Ngự Viên đâu, đừng chờ tôi nữa, đi ngủ sớm đi.”
Mặc Cảnh Thâm theo phản xạ ngồi dậy trên sofa, trầm giọng hỏi: “Chỉ mình hôm nay không về, hay là sau này cũng không về nữa?”