[Full] [ Sủng ] Lão Đại Sủng Vợ !- Thanh Hoài - Chap 81:
Trần Dương Thần điên loạn như một tên quái thú, hắn phóng xe lạng lách, vượt đèn đỏ, chạy qua mặt các trạm kiểm soát, Hạ Quyên Quyên của hắn sắp không xong rồi, hắn chỉ còn 7 phút, 7 phút thì làm được gì cơ chứ, mong là Nguyên tới kịp.
Nghiêm Mặc Huy nằm vất vưởng trên sàn máu chảy lênh láng từ khắp nơi trên cơ thể lão, ý thức của ông ta đang dần mất đi, lão nhếch môi cười, cả cuộc đời lão bôn ba trên đất xã hội đen, oai hùng, lẫm liệt…giờ lại bị hạ gục trong chớp nhoáng, thật là ngặt nghẽo. Lão cũng đã già rồi, cũng nên yên nghỉ rồi…Nghiêm Mặc Huy cố gắng với đến chiếc điện thoại gần đó rồi ấn loạt số gọi cho gã thuộc hạ Sâm – người đang canh giữ Hạ Quyên Quyên, lão cố dùng chút hơi thở cuối dặn dò hắn vài điều.
[…]
Tiếng chuông reo lên đâu đó trong xe hắn, hắn loay hoay tìm, thì ra là phát ra từ điện thoại. Trần Dương Thần lo lắng tới mức tiếng chuông điện thoại cũng không phân biệt được.
Nhìn dãy số lại hắn bắt đầu nghi ngờ. Trong lòng hắn bắt đầu đoán ra kẻ đang gọi bên đầu dây bên kia là ai…
Vẫn bình tâm lái xe, hắn đeo tai phone vào rồi trả lời bằng giọng trầm lạnh đáng sợ.
– …Sâm! Là mày đúng không?
Bên kia im lặng rồi đáp lời.
– Đúng vậy! Mày bất ngờ lắm phải không?
– Đừng giỡn mặt với tao!
Trần Dương Thần nghiến răng, hung hăng quát gã Sâm.
Sâm cười xảo trá rồi nói tiếp.
– Mày mở màn hình chính lên rồi vào theo đường link này, tao sẽ cho mày điều bất ngờ.
– Khốn kiếp, mau thả Hạ Quyên Quyên ra.
– Tùy mày thôi, cô ta chỉ còn 5 phút, tao đã tạo cơ hội cho mày được nói chuyện với cô ta lần cuối rồi, còn không cảm ơn…
– Khốn kiếp thật!
Trần Dương Thần nhanh chóng truy cập đường link trên, qua nhiều mã quét cuối cùng hắn cũng tìm được ra, quả thật ra một điều bất ngờ.
Mặt mày hắn tái mét, nhìn bóng người trong màn hình tối kia.
– Tiểu Quyên!
Hắn hét lớn, cả người hắn như có luồng điện chạy qua, hắn đau đớn khi nhìn thấy cô đang khóc, nhưng miệng cô vẫn cố giữ một nụ cười, cô nhìn hắn, nhìn thật lâu…chỉ là qua một cái màn hình mà sao lại thấy xa lạ quá vậy, cảm giác chia lìa là thế nào, khi mạng sống của cô đang ngàn cân treo sợi tóc, sao cô có thể cười tự tin đến như vậy, phải chăng khi con người ta cận kề cái chết mới cảm thấy…tuyệt vọng mà chỉ có thể cười…lại không dám khóc…sợ vì người thân họ sẽ thấy được…sợ những người họ yêu thương sẽ đau đớn, gào thét trong sự tuyệt vọng.
– Thần, anh…có nghe thấy em nói không?
Hắn chỉ mỉm cười rồi gật đầu, hắn thấy mắt mình hoe hoe, cay cay, rồi hàng nước nóng trên khóe mắt lăn dài.
Hạ Quyên Quyên đứng hình nhìn Trần Dương Thần, hắn khóc sao, hắn đang khóc…người đàn ông lạnh lùng, mạnh mẽ cuối cùng cũng đã rơi nước mắt…