[Full] Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành - Ngoại truyện: Lễ thành hôn (1)
– An Cơ, chàng xem… – Triệu Thụy Miên mặc một bộ trang y màu hoa đào, chạy lại kéo tay áo Vương An Cơ – Nhìn ta có được không? Đi dự lễ thành thân có hợp không?
– Hừm… – Vương An Cơ ngẫm nghĩ – Nhìn nàng mặc vậy ta lại nhớ tới lúc trước, khi ta tạo kết giới hoa cho nàng. Dù sao, nó vẫn hợp với bộ của ta.
Triệu Thụy Miên tròn mắt nhìn y phục quanh năm một kiểu của Vương An Cơ. Hắn tuy lúc nào cũng chỉ thấy mặc một bộ nhưng cơ thể không bao giờ có mùi hôi, trái lại còn có hương thơm nhàn nhạt. Đúng là yêu hồ. Tuy vậy, tối ngủ ôm sẽ rất sướng a. Muốn mát có mát, muốn ấm có ấm.
– Đang nghĩ gì vậy? Mau đi thôi. Trễ giờ là con cá kia lại nhảy đỏng đảnh lên. – Nhắc tới Tần Tuệ Minh, Vương An Cơ vẫn không có chút thiện cảm. Chẳng qua vì nể mặt Đặng Vân Du nên hắn mới nhận lời tham gia đại hỷ. Nhìn Triệu Thụy Miên vẫn còn săm soi trước gương, hắn nổi cáu – Đi mau lên.
Triệu Thụy Miên bĩu môi, chậm chạp mang giày rời đi. Mắt thấy Vương An Cơ chuẩn bị làm phép cưỡi mây thì cô ngăn lại, trong đầu đột nhiên lóe lên vài ý nghĩ.
– Ta nghĩ mình nên đi thuyền qua sông Hà. Chàng xem, thời tiết đẹp như vậy, ta lại mặc trang phục đẹp như vậy, đi thuyền phong cảnh chắc chắn rất hữu tình. – Nói rồi, Triệu Thụy Miên còn lấy một cái điện thoại hàng hiệu trong túi gấm – Ta còn mang theo điện thoại chụp hình nữa, đăng lên mạng chắc chắn sẽ hot.
– … – Vương An Cơ không ngờ cô còn có thể mang theo thứ này. Hắn suy nghĩ nếu mà không cưỡi mây thì tốc độ chắc chắn sẽ chậm gấp mấy chục lần. Như vậy được sao? Hữu tình cái quỷ gì – Không được.
Triệu Thụy Miên nghe xong, không kịp phản bác đã chạy đi mất. Vương An Cơ hừ lạnh. Dù sao hắn cũng tủi thân thay cho Triệu Thụy Miên. Từ khi đến Chân Nhân thành tới giờ chưa một lần được mặc y phục đẹp đẽ. Hôm nay còn đặc biệt lên mạng tìm hiểu kiểu tóc cổ đại thịnh hành từ sớm rồi nhờ hắn làm phép giúp.
Hồi mới đến, giúp hắn đánh bại hoàng đế, sau lại vì giúp Dạ Như Tuyết mà mạng sống mong manh. Được Liên Hương bà bà chữa khỏi nhưng chân khí chưa hoàn toàn phù hợp với năng lực của cô, Triệu Thụy Miên phải mất một thời gian dài suy yếu để thích ứng rồi rèn luyện pháp thuật lại từ đầu. Vương An Cơ nhìn thấy cô, giống hệt như đứa trẻ 16 tuổi hắn gặp lúc trước, thấy nhói một hồi.
– Nhanh lên, An Cơ. – Triệu Thụy Miên thấy hắn chậm chạp thì vươn tay kéo hắn lên thuyền – Chuyến này đi sớm nhất rồi đấy, chàng còn không mau lên thì trễ mất.
Vương An Cơ nhìn quanh. Chiếc thuyền nhỏ đến mức chỉ chứa được vài người.
– Trên thuyền không phải chỉ có mình chúng ta à? – Hắn nhìn ra phía sau – À, có thêm lão già chèo thuyền nữa. Ông ta không chở chúng ta thì chở ai?
– Chàng ăn nói kiểu gì vậy. – Triệu Thụy Miên gầm nhẹ – Làm phiền ông đưa bọn cháu ra giữa sông là được.
– Chỉ giữa sông thôi à? – Ông già nhìn cô ngờ vực. Có lẽ cũng chứng kiến nhiều chuyện kì quái ở đây rồi nên cũng không kinh ngạc mấy – Được thôi, ngồi chắc vào.