[Full] Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành - Chương 57: Triệu Thuỵ Miên bị thu nhỏ
Đặng Vân Du vừa hoàn tất thủ tục đóng tiền học cho năm học sau xong thì thấy Điền Định Siêu cùng Liễu Ly Châu sóng đôi với nhau, cười nói vui vẻ. Bọn họ nhìn thấy cô, thoáng sững người, nhưng cũng mở miệng chào hỏi:
– Đặng Vân Du, dạo này… Thuỵ Miên thế nào rồi? Tôi không thấy cô ấy đến trường.
– Hai người hẹn hò à? – Đặng Vân Du nhìn chằm chằm bọn họ. Triệu Thuỵ Miên đang như thế nào mà bọn họ còn ở đây vui vẻ nói chuyện.
– Đúng vậy. – Điền Định Siêu cuối cùng cũng nhận ra người luôn bên cạnh mình là ai. Bọn họ vừa đến với nhau được một tháng.
– Các người không cần lo, sau này sẽ không gặp Thuỵ Miên nữa đâu. Cô ấy xin nghỉ học đi nước ngoài rồi. – Cô mỉa mai.
– Vậy à? Đi cũng không nói một tiếng. – Liễu Ly Châu thốt lên.
Đặng Vân Du còn tính nói câu “Tại sao phải nói cho mấy người biết” nhưng lại thôi. Nói với bọn người này chỉ tổ phí nước bọt. Cô xoay người rời đi. Chợt thấy có một bóng đen vượt qua, bên kia nhanh chóng đã rất đông người.
Đặng Vân Du chen chúc vào, chỉ thấy Vương An Cơ cao lớn đồ sộ đứng chình ình giữa trường, đưa mắt tìm người. Vội kéo hắn sang một bên:
– Vương An Cơ, anh làm cái gì vậy? Sao lại ở đây? Lần sau đừng mang cái bộ đồ đỏ này nữa. Nhìn doạ người lắm.
Cô kéo hắn ra phía sau nhà vệ sinh, không có một ai. Hắn liền biến thành bộ dạng người thường. Như vậy không tốt hơn sao? Vương An Cơ nhíu mày:
– Tiểu Thuỵ đâu?
– Thuỵ Miên? Ở đâu làm sao tôi biết được?
– Cô đừng có giả ngu với ta, coi chừng ta đánh cô tàn phế. – Hắn hung dữ nói.
– Oa, Vương An Cơ, mới mấy ngày không gặp, anh đã đối xử với tôi như vậy. – Đặng Vân Du tỏ ra tổn thương.
– Đừng nói nhiều nữa, Tiểu Thuỵ đang ở đâu? – Hắn kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
– Tôi thật sự không biết. Lúc quay về tìm đã không thấy rồi. Thật đấy. Hay là, anh dựa vào cái mũi thính, đi kiếm thử xem. – Hắn nom cô không giống nói dối thì cũng tin.
– Ta đến nhà cô ấy tìm thử. Cô biết gì thì mau báo.
– Được rồi.
Thấy Vương An Cơ rời đi, cô mới thở phào một hơi. Được rồi, tạm thời kế hoãn binh là như vậy, hắn tìm mệt rồi sẽ bỏ cuộc thôi. Nhưng Đặng Vân Du đã quá đánh giá thấp hắn rồi. Nửa đêm, Vương An Cơ bay vào phòng cô, lật chăn ra, bật đèn lên:
– Cái gì vậy? – Đặng Vân Du đang ngủ ngon lành thì che mắt lè nhè.
– Ta không thấy Tiểu Thuỵ. – Hắn thở dốc, trên mặt toàn là gấp gáp cùng lo lắng.
– Không thấy có lẽ cũng là tin tốt. Huynh để ta ngủ một lát đi, có gì sáng mai nói tiếp nhé. – Đặng Vân Du toang kéo chăn lên thì bị giật ra.
– Cô có biết Tiểu Thuỵ sẽ chết không? – Cô sững người lại, đưa mắt nhìn hắn, không dám hỏi câu “Anh biết rồi?” – Vậy là cô cũng biết? Ai cũng biết chỉ trừ ta ra? Các người thật giỏi, hợp lại lừa ta? – Vương An Cơ nói ra một câu, cả người lảo đảo – Hiện tại còn khiến ta không thể gặp được nàng, có phải muốn ta hối hận đến chết không?