[Full] Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành - Chương 53: Xử trảm phạm nhân
Tuy không thể thoát ra khỏi lồng sắt nhưng giăng kết giới quanh nó thì vẫn được. Vương An Cơ an tĩnh ngồi thiền bên trong. Ở ngoài thành đã loạn cào cào. Xe chở phạm nhân được quân lính kéo đi dọc các con phố. Người dân đổ ra đường, hết chỉ chỏ lại phỉ nhổ. Có nhiều người kích động mà chọi rau và trứng thối.
– Đồ yêu nghiệt. Ngươi mau chết đi!
– Lúc trước hại bọn ta chết đói còn chưa đủ, làm sao hoàng đế còn để ngươi sống cho đến bây giờ.
– Tưởng có pháp thuật thì ngon lắm sao?
– Thiêu chết nó đi!
– Thiêu chết nó đi!
– Thiêu chết nó đi!
Dần dần, tiếng hô vang ở phía dưới càng nhiều. Quân lính nhanh chóng vận chuyển phạm nhân về, không dám chậm trễ. Triệu Thuỵ Miên nhăn nhó, tức chẳng thể làm gì. Một bà thím cũng đi theo đoàn người, mân me lại gần cái lồng sắt, chỉ vào mặt Triệu Thuỵ Miên:
– Con quỷ cái, mày mới đi chết đi. Là một pháp sư, mày sao có thể đi theo loại yêu nghiệt đó? – Người đàn bà ném trứng về phía cô. Nháy mắt, Triệu Thuỵ Miên quát lên.
– Bà già thối, ta làm gì mặc xác ta, liên quan gì đến bà. Ở nhà mà lo nuôi dạy chồng con cho tốt đi.
– Đê tiện, còn dám nhắc đến chồng con bà à. – Người đàn bà xắn tay áo, dẩu mỏ lên – Cái thứ hồ ly tinh, chỉ biết đi theo nam nhân. Mày đáng lẽ cũng phải bị thiêu sống như nó mới đúng. Thương nhau lắm mà, vậy thì chết cùng nhau đi.
– Chết thì chết. Sợ cái quái gì. – Triệu Thuỵ Miên chống nạnh nói – Tốt nhất mà nên coi chừng cái mạng già đi, đợi ta ra khỏi đây sẽ tìm bà tính sổ. Bà già thối.
Người đàn bà còn định nói thêm gì đó, đã bị hất bay ra xa, xa gần cả dặm, đến khi không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Dân chúng hoảng hốt, người gì đó vừa định lên tiếng đã im bặt. Vương An Cơ mở mắt, nhìn chằm chằm xuống dưới:
– Còn định nói gì không?
Suốt chặng đường đi về sau đó, đường phố cực kỳ im lặng. Nếu chăng có người liều mạng xông ra thì cũng bị đánh cho tơi bời đến không mở miệng nổi. Người đánh không phải Vương An Cơ. Người đánh là dân chúng, bọn họ sợ lại bị liên luỵ như người đàn bà lúc nãy. Triệu Thuỵ Miên bị ảnh hưởng bởi không khí quái dị cũng khép nép lại.
– Vương An Cơ, huynh định làm gì?
– Muội nói xem.
– Muội… nói thế nào? Muội đâu biết gì. – Triệu Thuỵ Miên lơ là nhìn lên khung sắt trên đầu đang đung đưa lắc lư. Vương An Cơ mở mắt, đôi mắt tối đen sâu hun hút nhìn cô.
– Chẳng phải lúc nãy còn kêu “Chết thì chết. Sợ cái quái gì” kia mà. – Hắn nhướng cao mày, thích thú nhìn biểu hiện lúng túng của cô.
– Ách, cái đó, nói cho mạnh miệng mà thôi. Huynh tin thật à? Đừng tin.
– Ồ? Vậy mà ta cứ mừng thầm. Cuối cùng muội cũng chịu hy sinh chút gì đó vì ta.