[Full] Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành - Chương 49: Phát lệnh truy nã khắp thành
Còn Từ An Khê mỗi lần nghe bà bà kể lại chuyện cũ thì chỉ đứng cười một bên, không bình luận gì thêm. Triệu Thụy Miên nhìn cô nương này đột nhiên có hảo cảm. Người sống với thiên nhiên đúng là có dáng vẻ nhanh nhẹn khác. Từ An Khê nấu cho cô một chén canh gà tẩm bổ.
– Nhìn giờ này, có lẽ Vương An Cơ sắp về đến nơi rồi đấy. – Từ An Khê nhìn ngoài trời hơi ngả sang hoàng hôn thì thông báo. Triệu Thụy Miên cũng vừa uống xong bát canh.
– Hắn đi đâu thế?
– Đi làm chuyện tốt đấy. Con có muốn ra đón hắn không? Chắc chắn hắn rất muốn nhìn thấy con. – Bà bà điềm đạm vỗ vai cô, rồi dẫn Từ An Khê ra phía sau bếp chuẩn bị bữa tối.
Cô cứ có cảm giác hai mẹ con nhà này thần bí thế nào ấy, vẫn chưa tin được người vừa nói chuyện với mình lại là Liên Hương bà bà. Triệu Thụy Miên đặt bát lên bàn, chống người ngồi dậy. Các khớp xương còn uể oải chưa linh hoạt được. Nhìn một mảnh rừng bên ngoài, cô mới biết là mình còn sống.
Đấu đá cái gì? Giết chóc cái gì? Đều không quan trọng nữa. Chỉ muốn ở nơi này mãi mãi, hằng ngày lên núi hái quả trồng cây. Cuộc sống muốn an nhàn bao nhiêu có bấy nhiêu. Cô thở dài, nhấc chân qua cửa. Đột nhiên nghe thấy tiếng gió, cô ngẩng đầu lên. Nam tử áo đỏ nhìn cô, đôi mắt trong chưa từng thấy.
Có biết bao nhiêu giọng nói đang gào thét trong đầu cô, nhưng Triệu Thụy Miên chẳng thể nói được gì, đành phải đến gần hắn hơn. “Đừng di chuyển”. Trong biết bao nhiêu âm thanh đó, vang lên giọng nói của hắn, tuy nhỏ nhưng thật sự có trọng lượng. Thật ra cô cũng chẳng cần nghe làm cái gì, bởi vì Vương An Cơ di chuyển còn nhanh hơn cả ánh sáng. Thoáng chốc đã một tay đỡ lấy lưng cô.
– Muội tỉnh khi nào thế?
– Lúc nãy thôi. – Triệu Thụy Miên vịn vào tay áo hắn, yếu ớt nở nụ cười. Vương An Cơ phối hợp xoa lưng để cô thấy đỡ mỏi hơn, rồi mới dìu cô vào bên trong.
– Huynh đi đâu về thế? – Cô đưa mắt nhìn về phía eo hắn, hình như vết thương đã lành hẳn rồi.
– Ta đi tìm cái này. – Hắn lấy một bông hoa tuyết trong ngực ra, đưa cho Từ An Khê chế biến.
– Là cái gì?
– Là thuốc. Muội uống vào, sẽ nhanh khỏi thôi.
– Ta hiện giờ rất khỏe, đợi vài ngày nữa là có thể chạy nhảy rồi. – Triệu Thụy Miên vẫn mạnh miệng nói.
Bỗng cô nghe thấy tiếng động, nhìn phía sau, thì ra Liên Hương bà bà đã nấp ở đâu đó nghe lén cô nói chuyện. Triệu Thụy Miên nhướng mày, bà bà già rồi nên hồi xuân à?
– Muội nên chú ý nghỉ ngơi, đừng chủ quan. Chúng ta ở đây thêm vài tuần cũng được.
– Đây là nhà của người ta, đâu phải cứ muốn ở thì ở lại.
– Không ngại. Ta không ngại đâu. – Liên Hương bà bà từ đâu nói vọng tới, cô nghiến răng, mặc kệ lời nói của bà.
– Đợi ta đi tìm Đặng Vân Du đã.
– À đúng rồi. Còn Đặng Vân Du! – Triệu Thụy Miên thốt lên. Không phải đã bị lão hoàng đế tra tấn đến chết chứ.