[Full] Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành - Chương 48: Gặp Liên Hương bà bà
Có người khuyên cậu ta từ bỏ. Cũng tốt lắm chứ, những được vài ngày sau lại tới làm phiền cô. Cho đến một ngày, khi sự nhẫn nại đã đạt đến đỉnh điểm. Triệu Thụy Miên lần đầu đạt điểm thấp hơn mong đợi. Tâm trạng vốn đã không tốt, cậu ta còn ngồi cạnh chỉ chỏ. Cái này sai, cái kia sai, đúng là phải thế này.
Bầu trời trước mắt cô tối sầm lại. Triệu Thụy Miên đập bàn cái “rầm”. Đến thầy chủ nhiệm đang sửa bài cũng phải dừng lại, nâng kính lão lên nhìn xuống phía dưới. Triệu Thụy Miên lần đầu tiên thấy mình tức giận đến vậy. Thật sự tức giận. Tô Thiển thấy vậy thì tròn mắt. Cô chính tay vò nát bài kiểm tra của mình, vứt xuống đất dằn mặt.
– Tôi sai cái gì còn cần cậu nói sao? Rốt cuộc là cậu muốn cái gì?!
– Đơn giản thôi. Tớ muốn làm bạn với cậu.
– Nằm mơ. Cút ngay cho khuất mắt tôi. – Nói xong, mặc kệ giáo viên còn trong lớp, cô hậm hực ra ngoài.
Khung cảnh một lần nữa thay đổi, tua qua rất nhanh, biến đổi rất lâu cũng chưa dừng lại. Có hình ảnh Triệu Thụy Miên bạc đãi Tô Thiển, sỉ vả, khinh bỉ. Đủ cả.
– Các em à, thầy rất tiếc. Tô Thiển… bị tai nạn giao thông ngày hôm qua. Không cứu kịp. Lớp chúng ta… chọn một ngày nào đó đến thăm bạn đi.
Bọn trong lớp cũng phong phanh nghe được tin buồn này. Nhưng còn chưa tin, nay vừa nghe thầy chủ nhiệm thông báo xong, một vài bạn nữ chôn mặt khóc. Vẻ mặt nhăn nheo thì nếp nhăn của thầy cũng xô lại.
Triệu Thụy Miên ngồi đó. Hoàn toàn bất động, không có vẻ gì là của người vừa thắng giải nhất. Tất cả chỉ là tiếng nức nở của bạn học. Cô vẫn không tin được. Chiều đó, vừa tan học liền chạy đến nhà Tô Thiển. Nhà thật sự treo tang. Ba mẹ cậu ta khóc rất thê lương. Còn Tô Thiển, cậu ta đang nằm trong cái quan tài lạnh lẽo kia.
Triệu Thụy Miên suýt nữa đứng không vững. Lần đầu tiên cô khóc vì người khác, ngoài cha mẹ ra. Trái tim như bị thứ gì đó nghiền nát. Nước mắt nóng hổi bỏng rát cả da mặt. Chỉ có cô là biết tại sao Tô Thiển lại xảy ra tai nạn, nhưng lại không có can đảm thú nhận. Chính sự vô tình của cô đã hại chết cậu ấy.
Vương An Cơ nhìn cô, còn đau hơn cả cái chết. Hắn nắm lấy tay cô, vung một chiêu, vụng con xà tinh vỡ tung. Dịch bụng bắn tung toé, nhờn nhờn hòa chung với máu tươi. Con xà tinh chết không nhắm mắt. Tiếp xúc với ánh sáng, Triệu Thụy Miên khó chịu nheo mắt. Khung cảnh dưới sân trường tựa như chỉ mới ngày hôm qua. Tô Thiển vẫn ở cạnh cô chân thật đến vậy. Nhưng khi mở mắt, người mà cô nhìn thấy lại là Vương An Cơ. Hắn lại bắt mạch cho cô lần nữa.
Hai mắt ngấn lệ, mờ mịt nhìn hắn. Muốn khóc nhưng chẳng thể được, vết thương cũ bị lôi ra ngoài sáng. Vương An Cơ thấy cô không sao thì thở dài. Hắn muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi thì tai thính phát hiện tiếng động.
– Là ai?
Mắt hắn bắn về phía trong rừng, một phiến lá xoẹt ngang. Nhưng bị xẻ làm hai, rơi lả tả xuống đất. Hắn nheo mắt lại, một cô nương tay cầm chủy thủ sắc bén trong tay. Hiển nhiên là người vừa cắt đôi phiến lá của hắn. Cô nương thu vũ khí lại, mỉm cười.