[Full] Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành - Chương 44: Thoát chết trong gang tấc
Chân Nhân Chiêu Minh không nói hai lời liền lấy gương Định Thần sáng chói trong ngực ra. Ánh sáng chói mắt làm đầu Vương An Cơ đau như búa nổ, hắn lập tức buông hoàng đế ra, lấy tay che mắt lại. Cả người như bị rút hết sức lực, sắp ngã xuống đất co quắp người. Triệu Thụy Miên lại gần ôm lấy hắn. Cũng may Chân Nhân Chiêu Minh lấy việc cứu hoàng đế làm trọng, không muốn ngay lập tức nhốt hắn lại nên đã nhanh chóng đưa hoàng đế đi trước.
Tên hoàng đế nham hiểm chết tiệt. Ngay khi vừa được thả ra, lão đã lấy một cái chủy thủ sắc bén được giấu trong túi áo, đâm vào một bên sườn của Vương An Cơ. Hắn gầm lên đau thấu xương. Cuối cùng lão vẫn thoát khỏi tay hắn. Thị vệ ầm ầm kéo tới, bao vây lấy hắn và Triệu Thụy Miên, cung tiễn giương cao.
Toàn bộ trọng lượng của hắn đều dồn lên Triệu Thụy Miên. Trực giác của một pháp sư cho cô biết cái chủy thủ đó không đơn giản, nhưng trước tiên lại thoát khỏi đây đã. Kế hoạch bị bể rồi, cô dìu hắn ra sau. Vương An Cơ thoát khỏi gương Định Thần cũng có một vài lần tỉnh táo. Hắn biết, dựa vào Triệu Thụy Miên có thể thoát thân được, nhưng có thêm hắn thì…
– Đi đi, rồi quay lại cứu ta và Đặng Vân Du.
– Không được. Muốn đi cùng đi.
Triệu Thụy Miên không biết lấy đâu ra dũng khí nói những lời đó, nhưng đó đúng là suy nghĩ của cô lúc này. Vương An Cơ suy yếu thở, một tay chặn máu chảy ra từ vết thương, một tay vịn vai cô hơi buông lỏng. Nhưng cô lại ôm hắn rất chặt.
Cung tiễn lao tới. Triệu Thuỵ Miên ôm chặt lấy hắn, một tay cầm Thiên Khu trượng hươ lên trời, một con phượng hoàng nhỏ xuất hiện, kéo theo sức mạnh kinh người thổi bay binh khí của thị vệ. Nhân lúc đó, cô đưa Vương An Cơ đi. Cũng không biết cái con phượng hoàng giả đó duy trì được bao lâu. Dù sao chạy càng xa thì càng tốt.
Triệu Thuỵ Miên chật vật mang theo Vương An Cơ chạy trốn. Bước nặng bước nhẹ đã ra khỏi cổng thành. Những thị vệ mang theo ngựa tức tốc chạy tới. Vương An Cơ vận lực, một đám mây nhỏ đưa hai người đi. Triệu Thuỵ Miên lần đầu cưỡi mây nhưng không muốn tỏ ra bỡ ngỡ, đứng một lúc thì vững vàng.
Bên dưới vẫn không bỏ cuộc, thúc ngựa đuổi theo. Tiếng hí dài vang vọng cả con phố. Không ai dám cản đường họ. Đoàn quân di chuyển nhanh như vũ bão, hay nói đúng hơn là tốc độ cưỡi mây của Vương An Cơ chậm dần. Triệu Thuỵ Miên quay đầu lại, đã thấy Chân Nhân Chiêu Minh dẫn đầu, hai mắt sáng rực, đao gươm phấp phới như muốn đoạt lấy mạng họ.
Sở dĩ bọn họ không bỏ cuộc là vì cho rằng Vương An Cơ bị thương, chạy cũng không được bao lâu nữa. Sự thật đúng là vậy, đám mây tan dần, suýt nữa làm họ ngã từ trên trời xuống. Cũng may Vương An Cơ đã bay sà sà xuống đất rồi.
Hạ xuống một cánh đồng hoang, Triệu Thuỵ Miên vội đỡ lấy hắn. Máu chảy ra ngày càng nhiều. Bờ môi hắn trắng bệch không chút sắc, cơ thể lạnh toát. Triệu Thuỵ Miên nhìn quanh quắc, muốn tìm một cái hang động hay nơi nào đó nghỉ chân. Hơi thở thổi ra khói. Trời về đêm lạnh thấu xương.
Ban nãy do chạy nhiều nên không thấy lạnh mấy, bây giờ lại hạ xuống khu rừng hoang vu này không biết là ở đâu, nhiệt độ lại thấp như vậy. Triệu Thuỵ Miên bị lây nhiễm cái lạnh từ hắn, bên ngoài càng lạnh hơn. Suýt chút nữa là không cầm cự nổi. Triệu Thuỵ Miên cắn đôi môi nứt toát của mình, máu thấm vào trong họng. Đau đớn làm cô tỉnh táo hơn đôi chút.