[Full] Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành - Chương 43: Trà trộn yến tiệc
Vương An Cơ ném ánh mắt sắc lạnh về phía cô ta. Sami thoáng rùng mình, vẫn giữ nụ cười gượng gạo trên môi. Cô chưa từng thấy người đàn ông nào tới đây lại mang vẻ mặt muốn giết người như vậy. Nếu không thích sẽ không để ý, còn nếu xấu hổ sẽ ngồi uống một mình.
Đặng Vân Du thiếu chút nữa sặc nước miếng. Thân phận bạn mới này đúng là cô nhận không nổi.
– Hì, anh Yang, em… em đến cùng bạn là vì hôm vừa rồi tụi em đi bar, bất cẩn làm rơi một món đồ khá quan trọng. Bây giờ tụi em phải đi tìm.
– Đi bar? Tụi em đi hồi nào? Sao anh không thấy?
– Haha, vậy chắc anh bận rồi. Haha, tụi em vào đây chỉ như tép riu thôi. Chắc anh cũng không để ý tới.
Đặng Vân Du vừa nói vừa cười. Càng cười lại càng nhạt nhẽo. Vì vậy, cô thức thời ngậm miệng lại. Người đàn ông tên Yang, cũng chính là anh họ của Đặng Vân Du, kiêm ông chủ của bar Big Luck này, hầu như không mấy nghi ngờ.
– Vân nhi, nhưng mà cô chú có biết em đi bar không?
– Anh Yang, anh đừng có hỏi vậy. Em đủ tuổi rồi đó, sắp già đến nơi rồi, anh đừng xem em như con nít nữa. Với lại… cha mẹ đi nước ngoài suốt, cũng không có thời gian quản em đâu. – Giọng cô hơi ỉu. Ngay cả lúc sinh mệnh cô gần kề với cái chết, một đao đâm suýt trúng tim mà bọn họ cũng chẳng hay biết gì. Như vậy còn là cha mẹ sao?
– Ừ, hình như là vậy thật. Em lớn nhanh quá anh không ngờ.
Yang biết mình cũng đã lỡ lời nên không dám trò chuyện quá lâu. Hiện tại cũng chưa đến giờ đông khách. Quán cũng còn đang chuẩn bị chỉ có một vài người không đi chơi khuya nên đến sớm nghe nhạc thôi. Càng thuận tiện cho bọn họ. Trước khi rời đi cùng Yang, Sami còn không quên nháy mắt hắn một cái.
Triệu Thụy Miên trợn mắt, con gái sao có thể lẳng lơ như vậy? Thấy trai đẹp cứ thích liếc mắt đưa tình. Vương An Cơ chỉ xem như làm trò hề, đi theo Triệu Thụy Miên, cầm theo một cái la bàn nhỏ. Đặng Vân Du đau tim, ôm ngực chạy theo.
Triệu Thụy Miên dựa theo la bàn trên tay, là vật bảo gia truyền mà cha cô chế ra, chắc cũng gần trăm năm trước, dùng để dò tìm cửa thành trong thời đại thiếu thốn. Tuy lần trước dùng được, nhưng dù sao đồ cũng là đồ cổ rồi. Trán cô thấm mồ hôi.
– Thụy Miên, rốt cuộc thứ này có dùng được không vậy? Chúng ta đi lòng vòng nãy giờ rồi cũng chưa tìm được gì. Khách bắt đầu đông rồi kìa.
– Cái này, còn tùy thời nữa. Lúc dùng được, lúc không dùng được.
– Có nơi nào mà chúng ta chưa tìm không?
– Chỉ có nước chui vào nhà vệ sinh tìm nữa thôi, còn lại chỗ nào cũng đã đi qua rồi. – Đặng Vân Du nói đùa xong thì liền phát giác. Đúng là chỉ còn nhà vệ sinh là họ chưa đi qua thôi.
Vậy là cả ba người đều kéo nhau đứng trước nhà vệ sinh.
– Nhưng mà, nam hay là nữ đây?
– Bên này.
Đến lúc này, cái la bàn trên tay mới phát huy tác dụng, sáng đèn nhấp nháy. Vương An Cơ vào nhà vệ sinh nữ cũng trở thành minh tinh, không những bị cho là biến thái mà còn được hoan nghênh. Mấy cô gái liên tục đá đèn ra hiệu. Đặng Vân Du nhìn muốn đỏ mặt.