[Full] Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành - Chương 42: Cửa thành dời đi
Triệu Thụy Miên ra khỏi phòng của Đặng Vân Du, đi xuống dưới nhà, hai mắt đảo quanh tìm bóng dáng cao ngạo quen thuộc. Phát hiện hắn đang đứng bên cửa bếp, thẫn thờ nhìn bên ngoài cửa sổ. Triệu Thụy Miên tò mò đi lại. Thì ra tuyết đã bắt đầu rơi rồi. Cô còn nhớ, ngày cuối cùng thì tới trường còn là đầu mùa thu.
Thời gian trôi đi thật nhanh. Cũng chẳng nhớ sinh nhật cô là lúc nào nữa. Qua bao nhiêu cái sinh nhật nữa cũng chẳng già đi, vậy tổ chức sinh nhật còn ý nghĩa gì nữa chứ. Vương An Cơ đã biết cô đứng bên cạnh từ nãy giờ, nhưng hắn không lên tiếng, cô cũng im lặng. Cả hai cứ như vậy theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.
– Này, huynh còn nhớ sinh thành của mình là lúc nào không?
– Không nhớ. – Trả lời thật nhanh. Cô cười nhạt.
– Đúng rồi, những người sống lâu như chúng ta cần gì phải nhớ sinh nhật. Dù sao cũng không chết, tưởng niệm cũng không có ý nghĩa gì.
– Ta chỉ nhớ ngày đầu tiên ta mở mắt ra, đang bị một con nữ yêu hồ quấn lấy. – Hắn bắt đầu hồi tưởng lại. Ký ức dù sao cũng đã mấy ngàn năm trước, bây giờ vẫn còn nhớ rõ. Xem ra là rất khó quên đối với hắn.
– Ồ, đại vương của chúng ta đã có máu đào hoa ngay từ nhỏ cơ. – Triệu Thụy Miên nháy mắt, thúc vai hắn chọc ghẹo.
– Ả ta đang hút máu trên cánh tay ta.
– Ả… – Cái gì? Triệu Thụy Miên ngạc nhiên, giật mình nhìn hắn. Vương An Cơ vẫn bình tĩnh như kể một câu chuyện cũ, nét bi thương thoáng hiện trên mặt.
– Nếu lúc đó không có người tới cứu, e rằng ta đã chết ngay từ khi vừa mới sinh rồi.
– Cha mẹ huynh… – “Đâu rồi?”. Cô không dám nói ra thành lời. Hắn trái lại rất hiểu ý giải đáp.
– Không biết, có lẽ chết rồi cũng nên. Mà cũng có thể họ bỏ ta lại mà đi.
Triệu Thụy Miên chưa từng thấy Vương An Cơ sầu não thế này. Cô tưởng hắn phải giống như Tôn Ngộ Không, sinh ra từ một cái hòn đá nhỏ, không ngờ, hắn cũng có cha mẹ. Lại còn có quá khứ bị tổn thương như vậy. Dù sao, một đứa trẻ vừa sinh ra đã bắt buộc phải mạnh mẽ để tồn tại thì, thì cũng quá đáng thương rồi.
Sao lại có người làm cha mẹ như vậy chứ? Cô ngước nhìn hắn, không rõ là hắn đang suy nghĩ cái gì. Cũng không biết nên an ủi hắn thế nào. Có phải ngày cha mẹ rời bỏ hắn, trời cũng có tuyết rơi hay không?
Cái mà Vương An Cơ hoài niệm, không phải là hai người đã bỏ rơi hắn kia, hắn không biết họ, cũng không đau lòng vì họ, mà là một người khác. Một người khiến nửa đời trước của hắn không thể nào quên được, mà hắn đã dành nửa đời sau này để quên nàng. Triệu Thụy Miên hiểu lầm gì đó, hắn không quan tâm.
Bỗng nhiên lồng ngực như có thứ gì lấp đầu, che đi hơi lạnh bên ngoài bắt đầu xộc vào cơ thể nhạy cảm của hắn. Triệu Thụy Miên siết nhẹ vòng tay, ôm thấy cơ thể trong xiêm y rộng thùng thình kia, cọ mái tóc thơm mùi dầu gội mùi hoa hồng vào ngực hắn. Dùng hành động trực tiếp nhất để an ủi hắn, bởi vì cô thật sự không biết phải ăn nói thế nào. Người hắn thật lạnh. Yêu quái đều có nhiệt độ cơ thể thấp như vậy sao?