[Full] Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành - Chương 32: Ẩn tình (1)
Diệp Yên Đan gặp được người bạn cũ thân thiết của mình, hai người ngồi với nhau trò chuyện rất lâu. Hiện tại cả Chân Nhân thành đều biết nạn thảm sát trong nhà Diệp Yên Đan, vô cùng thương tiếc. Diệp Yên Đan khóc lên khóc xuống một hồi lâu rồi cũng thiếp đi. Người bạn đó thở dài rồi yêu cầu đưa Diệp Yên Đan về nhà bà chứ cứ ở đây mãi cũng không phải là cách.
Đặng Vân Du cũng đỡ lo lắng. Cô nói vài ngày nữa sẽ quay lại thăm bà rồi nhanh chóng rời đi. Vương An Cơ không biết chết ở cái xó nào rồi. Hiện giờ xem ra cô còn thê thảm hơn lần đầu đến Chân Nhân thành. Đặng Vân Du không biết mình phải đi đâu.
Cô muốn vào điện một chuyến nghe tình hình của hoàng đế. Tin rằng lão không chỉ đơn thuần đứng nhìn bên ngoài. Nếu không, lão đã không sống nổi cho đến sau này. Nhưng viên thuốc tàng hình kia đã uống mất rồi, hiện giờ không thể nào. Đang suy nghĩ miên man, đầu cô bỗng đụng trúng một thứ gì đó, dội ngược ra xa. Đặng Vân Du thổn thức ôm đầu rên rỉ. Phía trên tựa hồ mang theo tiếng cười chế nhạo.
– Hừ, thật xui xẻo. Lại là ngươi.
– Tần Tuệ Minh? – Đặng Vân Du mắt tròn mắt dẹt. Hắn vẫn kiêu ngạo như vậy, nhưng ánh mắt bớt lạnh lùng hơn, cũng bớt ác hơn. Hôm nay lại còn mặc bộ đồ của công tử gia giáo, tay cầm một cái quạt giấy đung đưa. Nhìn hắn, ai dám nói hắn là yêu quái chứ? – Huynh sao lại ở đây? Đi chơi à?
– Chẳng lẽ ta không được đến lầu xanh?
– Hiện giờ nạn đói tràn lan, mùi xác chết nồng sặc. Thiên Cát lâu chắc cũng đóng cửa rồi, huynh đến ngao du cái gì chứ?
– Ta chính là ngửi mùi xác chết quen rồi, có chết nhiều hơn cũng vậy thôi.
– Vậy huynh cứ tiếp tục ngắm đi, ta đi trước.
– Khoan đã.
– Cái gì?
– Ngươi đi đâu đấy? Không sợ Vương An Cơ thấy ngươi lại giết chết à?
– Làm sao huynh hỏi cái đó? Huynh biết nhà ta gặp chuyện à?
– Chuyện đó cả Chân Nhân thành đều biết. – Đặng Vân Du cười lạnh, suốt ngày không lo bế quan lại đi rong rêu lầu xanh. Vậy mà cứ một mực khăng khăng muốn khiêu chiến Vương An Cơ. Với thực lực của hắn bây giờ đúng là còn lâu – Ngươi đang nghĩ gì đó?
– Đâu có gì. Ta không sợ, huynh cũng đừng cản trở ta.
– Ngươi muốn vào Chân Nhân điện? – Người cô bỗng khựng lại.
– Làm sao huynh biết?
– Hướng đi đó chỉ có thể đến Chân Nhân điện mà thôi. A Vân, ngươi muốn tự đào lỗ chết à? Hiện giờ ngươi cũng được xem như phạm nhân truy nã rồi đấy. – Đặng Vân Du lần đầu nghe hắn gọi tên của mình, nghe qua thật là thân mật. Tim khẽ rung lên một nhịp, nhưng nhanh chóng bình ổn lại.
– Ta biết. Ta cũng không biết phải làm sao, nhưng ta nhất định phải vào đó.
Tần Tuệ Minh thấy Đặng Vân Du kiên quyết như vậy, có chút cưng chiều. Phận làm nữ nhi mà lúc nào cũng muốn làm mấy chuyện động trời như vậy. Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi hứng thú.