[Full] Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành - Chương 21: Biến cố Thuỷ Dạ Hầu
Sáng hôm sau, Đặng Vân Du thức dậy từ rất sớm, uống mấy loại đan dược, cả người cô cảm thấy một luồng khí tức thông khắp các mạch máu. Hai mắt chưa từng sáng rõ hơn. Vừa soạn hết đồ đạc vào trong túi, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Vị sư đồ mỉm cười, cung kính cúi đầu:
– Buổi sáng ở đây có làm bữa sáng, hay là cô nương ăn rồi hãy đi.
– Vậy cảm ơn. – Đặng Vân Du không chần chừ liền đi theo vị sư đồ. Đến sảnh lớn, một dãy bàn ăn dài, hầu như tất cả sư đồ đều ở đây. Giống hệt như nhà ăn chỗ bọn cô.
Đặng Vân Du khép nép ngồi một chỗ ăn sáng. Tuy vậy, bên tai vẫn nghe rõ mồn một lời nói khẽ, mắt nhìn rõ từng cử chỉ dù là nhỏ nhất của bọn họ. Bọn họ vẫn đang đề phòng cô. Trong lòng bất giác căng thẳng. Lão ông tối qua được gọi là đại sư, hẳn là có địa vị rất lớn. Không phải lão ta đã nói gì chứ?
– Ơ, cô nương không ăn nữa à? – Vị sư đồ ngạc nhiên hỏi cô. Kỳ lạ là sau khi cô bỏ đũa, một vài người cũng bỏ đũa theo. Đặng Vân Du nắm chặt túi gấm của mình.
– Không, không cần đâu. Tôi phải đi sớm rồi. – Đặng Vân Du vội vàng đứng dậy. Giống như bị ma đuổi.
– Cô nương, đợi chút. – Vị sư đồ chạy theo – Cô cầm theo ít lương khô. – Cô nhận lấy một cái túi có vẻ hơi nặng. Ai mà biết là lương khô hay lại là thịt người nữa đây.
– Cảm ơn. – Đặng Vân Du cười yếu ớt. Không có chuyện gì nữa, cô nhanh chóng quay lưng rời đi.
Tai nghe thấy âm thanh vút lên của gió, không hiểu sao, Đặng Vân Du đột nhiên nghiêng đầu, muốn nhìn ra phía sau.
Phập… cô trợn mắt nhìn phi tiêu sắc bén ghim vào thân cây, hai mắt mở lớn. Đặng Vân Du hoàn hồn. Bàn ăn bây giờ đã không còn nữa, tất cả chỉ còn là bọn sư đồ bày binh bố trận, trên tay ai cũng cầm một cây trượng lớn. Từ lớn đến nhỏ đều nhìn cô với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Từ phía trong đi ra, đại sư nhìn cô cười trào phúng, một tay đặt sau lưng, một tay đặt trước bụng:
– Cô nương này, hay là ở lại đây thêm vài ngày nữa đi.
– Không dám làm phiền đại sư. Tôi còn phải về nhà, họ hàng đang chờ tôi. – Đặng Vân Du cực độ cảm thấy nguy hiểm đang rình rập mình. Vương An Cơ trong túi gấm cũng báo động nóng lên.
– Vậy sao? Chúng ta lại rất thích cô nương ở đây. Chúng ta có bánh bao nhân thịt rất ngon.
Hai chân cô mềm nhũn. Đặng Vân Du không dám lơ là. Bánh bao nhân thịt? Không phải sẽ đem cô biến thành bánh bao nhân thịt chứ? Nhìn ánh mắt của đại sư, cô run rẩy. Bây giờ bọn họ đông người như vậy, không có chất cũng có lượng. Huống hồ ai cũng là pháp sư cao cường, cô còn uống hết đống đan dược này cũng không ăn thua gì.
– Tôi nói cho các người biết, nếu các người dám làm gì tôi, tôi sẽ la lên đấy. – Đặng Vân Du lui về sau một bước, ôm khư khư cái túi gấm trong tay.