[Full] Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành - Chương 14: Thập tử nhất sinh (5)
– Ta xem các ngươi làm sao sống nổi. Triệu Thuỵ Miên chịu cái gì, thì các ngươi chịu cái nấy.
Vương An Cơ nghiến răng nói. Hắn không bao giờ quên được khi nghe Đặng Vân Du rối rắm kể Triệu Thuỵ Miên sắp bị tử hình đến nơi, đã mất tích mười ngày nay rồi. Hẳn là bị hoàng đế bắt. Mười ngày, chính là từ lúc hắn rời đi. Vương An Cơ tuy hung ác nhưng cũng có sỉ diện của mình, hắn chẳng bao giờ muốn nợ ai.
Mà khi đứng dưới kia, nhìn Triệu Thuỵ Miên cùng với Đặng Vân Du. Đặng Vân Du đã khóc nấc lên, còn hắn chỉ cảm thấy căm phẫn, ngoài căm phẫn còn có chút đau lòng. Đặng Vân Du kéo áo hắn hỏi có phải bọn họ bắt nhầm người hay không, Triệu Thuỵ Miên sao có thể biến thành như vậy. Nhưng hắn biết, chính là cô, hơi thở yếu ớt đến đáng thương. Nếu không phải vì kế hoạch đã tính trước, hắn đã cướp ngục từ lâu rồi.
Nghĩ đến đó, tâm hắn quặn thắt. Triệu Thuỵ Miên ngày thường xấu tính, hay chạy đi chạy lại trước mặt hắn nay chỉ còn một cái xác khô. Lỗi này hoàn toàn là do hắn, hắn cũng không ngờ lão hoàng đế lại độc ác đến vậy, càng không muốn nhìn thấy cô vì hắn mà chịu hành hạ. Hắn bị Thất tinh xà bắt không biết gì, nhìn cáo trạng, hắn cũng đoán ra được lão hoàng đế bắt cô khai ra hắn. Nhưng đúng thật cô không hề biết.
– Hay là lão đi xuống trước đi. – Dứt lời, Vương An Cơ đứng trên đầu hoàng đế, vung tay định bổ một cái xuống đầu. Chỉ một cái này đã đủ để kết liễu lão ta.
– Dừng. Dừng đã, có gì ta từ từ nói. – Hoàng đế run rẩy khuyên, chỉ sợ làm kinh động hắn – Ngươi xem, không phải người vẫn còn sống đó sao. Các người mang cô ta đi cũng được
– Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao? – Vương An Cơ gằn giọng.
Triệu Thuỵ Miên đang bất tỉnh đột nhiên mở mắt, bụng cồn cào, miệng há ra, phun một ngụm máu tươi trên không. Không gian yên tĩnh đột nhiên có tiếng động mạnh. Ai cũng bất giác quay đầu lại. Triệu Thuỵ Miên còn nửa cái mạng, sau khi phun ra ngụm máu gần như là trút hơi thở cuối cùng. Tần Tuệ Minh xắn tay áo xem mạch cho cô, nháy mắt tái nhợt:
– Trúng độc rồi. Phải mau tìm cách giải độc đi, thời gian không còn nhiều nữa.
– Cái gì? Ngươi còn dám hạ độc Thuỵ Miên? – Đặng Vân Du nghiến răng. Không lẽ bọn họ chỉ được gặp Triệu Thuỵ Miên lần cuối thôi sao.
Vương An Cơ đang định nói tiếp thì một mũi tên từ đâu bắn tới, hắn nhảy phốc lên trời. Chân Nhân Chiêu Minh hạ cung tay, chạy lại đưa hoàng đế ra khỏi chỗ đó. Nháy mắt, cục diện lại trở về chiến đấu ác liệt. Bọn Bành Đắc Cường sớm đã ngứa mắt với thế lực của Chân Nhân đế. Ở biên giới không ngừng đuổi đánh bọn họ, làm tuyệt đường sống của các anh em. Nay có cơ hội đánh trả, thật là hả dạ.
Chân Nhân Chiêu Minh nhân cơ hội đưa hoàng đế và đám thị vệ rời đi. Vương An Cơ bị cướp người ngay trước mắt thì tức long trời lở đất. Hắn rống một tiếng, cả bầu trời mây đen giăng kín, hận không thể một phát giết sạch lũ người này. Vương An Cơ phất tay, bọn người kia bay sang hai bên, dẹp thành một đường để hắn đi tới chỗ Triệu Thuỵ Miên.