[Full] Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành - Chương 11: Thập tử nhất sinh (2)
Tần Tuệ Minh nhạy cảm phát hiện ra tiếng động, đứng thủ sẵn thế. Xuất hiện là một đoàn người ăn mặc giống như bang chủ cái bang, râu dài lê thê, tay hoặc cầm đao hoặc cầm búa. Đặng Vân Du nhìn cũng biết không phải bọn người tốt đẹp gì, thất thểu lui về phía sau.
– Sơn… sơn tặc…
Một đám gần chục người, áo xé lộ hai cánh tay vạm vỡ, có người có vài vết sẹo dài ngoằm đáng sợ. Một gã mắt thọt cứ láo liên nhìn cô, yết hầu di chuyển lên xuống. Tay ai cũng cầm một cây đao vừa lớn vừa sắt, có thể bằng với đao tử hình cũng nên. Vậy mà bọn họ hươ tới hươ lui như chơi đồ hàng. Đặng Vân Du phản xạ nép sau lưng Tần Tuệ Minh. Nhìn cô gái bé nhỏ sợ sệt, kích thích cơn thèm người của đám sơn tặc. Có kẻ không kiềm được mà giở điệu cười trầm đục:
– Ay da, không nghĩ con người thật sự dám tới đây? Thịt người hình như cũng rất thơm ngon. – Một gã to béo cười lớn.
– Còn có một con cá to, như vậy, tối nay chúng ta không sợ đói rồi.
– Làm sao bọn họ biết ta là người? Triệu Thuỵ Miên đã…
– Trên người ngươi toàn mùi con người. Bọn sơn tặc mũi thính như chó.
– Vậy phải làm thế nào? – Đặng Vân Du đưa mắt nhìn Tần Tuệ Minh.
– Hỗn láo, ta là Thuỷ Dạ Hầu, là người các ngươi dám động sao? – Dù sao trước đây Tần Tuệ Minh coi như cũng có chút uy phong, có thể hù doạ.
– Thì ra là Thuỷ Dạ Hầu. Bọn ta thật có mắt không tròng. – Một người trong đó biết Tần Tuệ Minh, nói đỡ một câu – Nhưng con người kia thì liên quan gì đến ngươi. Anh em ta đã hai ba ngày không ăn rồi. Hay là ngươi cứ giao lại cô ta.
– Nằm mơ, người bên cạnh ta ngươi cũng không bỏ ý định sao?
Tần Tuệ Minh đứng chắn trước một bước. Tuy hắn không cao cũng không to, so với bọn họ chỉ giống như mọt sách và côn đồ, lại che chắn Đặng Vân Du hoàn hảo. Nhưng Tần Tuệ Minh có một phong thái của kẻ khôn ngoan, giống như đã nắm chắc phần thắng. Khung cảnh đối nghịch khiến cô nhớ tới một bức tranh sơn mặc, thanh cao thuần khiết như Tần Tuệ Minh, hẳn là nhân vật được mọi người ca ngợi.
– Thịt ta rất thối. Ta một tuần rồi chưa tắm rửa đó. Ăn cũng không ngon đâu. – Đặng Vân Du vẫn không yếu thế, rướn cổ lên nói. Thật không ngờ, một thiên tài biện luận cũng có ngày rơi vào hoàn cảnh giành giật sự sống thế này.
– Không sao, có người sẽ tắm rửa sạch sẽ cho ngươi.
Nghe tiếng cười man rợ của gã đàn ông, lại tưởng tượng cảnh thân thế trong trắng bị đám đàn ông thô lỗ động tay động chân, Đặng Vân Du thấy dịch bụng sôi trào, ôm miệng nôn oẹ. Tần Tuệ Minh nhíu mày, kiểu nói chuyện khiếm nhã này cũng chỉ có sơn tặc.
– Chi bằng hôm nay chết dưới tay ta đi rồi tính. Bản vương lâu ngày cũng không giết chút đồ chơi rồi.
Tần Tuệ Minh thoắt cái, từ một thiếu niên xinh đẹp biến thành một con yêu quái có râu dài ngoằm, xung quanh toả ra khí tức màu đen nồng đậm. Bọn sơn tặc có lẽ đánh nhau với yêu quái đã quen, xông xáo xông tới. Đặng Vân Du ôm gốc cây, nhìn Tần Tuệ Minh sức lực cường đại lần lượt đánh tay từng tên ra khỏi bán kính năm mét.