[Full] Hãn Phu - Giảo Xuân Bính - Chương 69 : Ngoại truyện 4
Năm 2014 Trần Thanh Hòa trở về quê cũ.
Cả người quân trang nghiêm chỉnh, hai cái bằng khen hạng nhất, ba cái bằng khen hạng nhì, có thể gọi là áo gấm hồi hương.
Đại viện từ lúc anh rời đi không thay đổi nhiều lắm, chỉ là cửa lớn sửa sang một chút, người đứng gác cũng thay đổi, làm Trần Thanh Hòa nhìn bỗng có chút giật mình.
Thời điểm về đến nhà, họ hàng bà con nhà họ Trần vừa nghe tin liền lập tức đuổi tới. Đầu tiên là đón gió tẩy trần, sau đó là làm dịu mối quan hệ của anh và ông nội.
Lúc Nhị thẩm hỏi tình trạng sinh hoạt ở quân doanh, Trần Thanh Hòa mặt mày hớn hở kể.
“Trận lũ lụt lớn như vậy, cháu chỉ cầm dây thừng mà xông vào, người ư? Người đương nhiên là cứu được về rồi!”
“Lúc dã ngoại sinh tồn, mọi người đoán xem xem cháu đụng phải cái gì? Không sai, là sói thật, đôi mắt xanh lè.”
Trần Thanh Hòa tùy tiện chọn vài chuyện, khiến mọi người nghe được lập tức hít một hơi thật sâu.
Cũng không biết là ai hô một tiếng, “Bác cả.”
Trần Tự Nghiễm bước từ cầu thang xuống, ông vừa xuất hiện, đám tiểu bối tự giác ngậm miệng.
Trần Thanh Hòa quay đầu nhìn ông, sau đó lại nhẹ nhàng mà rời đi, mặt không đổi sắc tiếp tục kể về sự nghiệp to lớn.
“Còn có năm trước ở biên giới Trung Miến, đội bọn cháu chính là…”
Trần Tự Nghiễm không nhẹ không nặng mà hừ một tiếng, khinh thường nói: “Trò trẻ con.”
Trần Thanh Hòa cũng à một tiếng, nhe răng nói, “Được, ông tùy ý chọn một người dưới trướng so với cháu một trận, xem rốt cuộc là ai làm trò trẻ con.”
Không khí giương cung bạt kiếm này vẫn giống y như trước đây.
Nhị thẩm lôi kéo tay Trần Thanh Hòa, “Ôi chao, nhịn một chút đi.”
Trần Tự Nghiễm lúc này thế nhưng lại không tức giận, ông cố ý đi đến trước mặt Trần Thanh Hòa, thanh thản mà ngồi xuống ghế mây, thảnh thơi uống một ngụm Bích Loa Xuân.
Lông mày Trần Thanh Hòa hơi nhíu, đem những chuyện mạo hiểm đang kể nói cho xong, hù dọa bọn nhãi ranh trong nhà đến sửng sốt.
Nghe thì vui, nhưng những việc này quả thực quá vất vả, chịu quá nhiều vết thương, mấy hồi vào sinh ra tử tất cả đều là anh súng thật đạn thật mà trải qua.
Trần Tự Nghiễm ngồi bên cạnh làm ra vẻ không quan tâm mà uống trà, kỳ thật lỗ tai đã dựng lên cao hơn bất cứ ai.
Nghe tới đoạn Trần Thanh Hòa lăn từ sườn tuyết dốc xuống hồ băng ở núi Đại Hưng An, bàn tay già nua của lão tư lệnh gấp gáp đến mức thiếu chút nữa bóp nát cả ly.
Thằng quỷ năm đó chuyên gây chuyện không ai bì nổi, bây giờ đen, rắn chắc, cũng càng tùy ý hơn so trước kia.
Ánh mắt Trần Tự Nghiễm rơi xuống ót anh, giữa đám tóc đen ẩn hiện một vết sẹo, nhìn rất rõ ràng.
Tuy rằng chán ghét thằng nhóc này.
Nhưng xét phong cách nhà tướng mà nói, thì quả thật là thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước.