[Full] Hãn Phu - Giảo Xuân Bính - Chương 32
Hành động lần này của Lục Hãn Kiêu quả thực là khiến cho người ta yêu thích.
Chu Kiều cầm lấy ví mới, để sát vào mũi ngửi một cái, mùi thơm thực sự giống y như quảng cáo vậy. Người đàn ông này hôm nay phải đi làm, vậy mà dám trốn việc đi mua một thứ cô tuỳ ý nhìn qua, Chu Kiều thích, anh sẽ thích.
Đúng lúc này, điên thoại di động của cô vang lên. Giống như tâm linh tương thông, Lục Hãn Kiêu gửi một tin nhắn qua.
[Về đến nhà chưa?]
[Đến rồi.]
[Thích túi xách không?]
[Rất thích.]
Chu Kiều suy nghĩ một chút, lại gửi một tin: [Cảm ơn bạn trai 99 phần.]
[Ha ha, ngoan ngoan. Anh về đây, nửa giờ sau đến nhà, đừng ngủ, chờ anh.]
Chu Kiều nhìn màn hình, ba chữ cuối giống như mang nhiệt độ, khiến màn hình cũng nóng lên. Cô gõ nhẹ-
[Được, em chờ anh.]
Ở một nơi khác trong thành phố, Lục Hãn Kiêu lúc này đang đi thang máy, cầm di động cười hớn hở.
Cùng đi với anh là thư ký cơ trí Đóa Tỷ. Đoá Tỷ nhanh chóng ngửi thấy hương vị của tình yêu. Cô vòng vèo nói chuyện, “Lục tổng, anh cười lên đặc biệt đẹp trai, giống như một ngôi sao tôi biết vậy. Là nam.”
“A ha” lời khen có chút mới mẻ, Lục Hãn Kiêu nghiêng đầu, “Chẳng lẽ tôi còn có thể giống nữ?”
“Vâng! Nhưng vẫn nên nói cho rõ.” Năng lực phân tích khái quát của Đóa Tỷ đúng là hạng nhất, “Lúc họp, tài ăn nói của ngài giỏi như một giáo sư đại học, lúc ngài đi khảo sát cơ sở, giống như một luồng gió mùa xuân, giờ phút này đi thang máy, ngài quả là nhân trung long phượng, hơn nữa dáng vẻ tươi cười vừa rồi, khiến tôi dường như chứng kiến thần tiên hạ xuống nơi làm việc vậy.”
Lục Hãn Kiêu giễu cợt, “Còn thần tiên nữa, tôi tưởng phải là công công thổ địa chứ?”
Đóa Tỷ bị chọc cho cười khanh khách, “Không, là cơm áo là cha mẹ của tôi.” Cô tuỳ ý hỏi, “Lục tổng, đêm nay tâm tình ngài sao lại tốt thế, có phải Tiểu Kiều muội muội học hành tiến bộ hay không?”
Lục Hãn Kiêu bị cô đoán trúng tâm tư, không nhịn được giơ ngón cái lên, “Đóa Tỷ, trả cho cô ba trăm ngàn một năm không uổng, cô quả là có giá trị.”
Đóa Tỷ không khách khí gật đầu một cái, “Lục tổng nói tôi giá trị, thì tôi quả thật có giá trị.”
“Đúng rồi, phố đối diện có vẻ có rất nhiều quán đồ uống, nhà nào đồ ngon vậy?” Lục Hãn Kiêu hỏi.
“Quán tên Mông Thanh.” Thân là một thư ký tinh anh, nói cách khác là một người cái gì cũng biết. Đóa Tỷ vô cùng tự tin, “Cứ tin ở tôi.”
Lục Hãn Kiêu lại hỏi: “Hiện đang phổ biến tặng quà gì?”
“Quà sao?” Đóa Tỷ bỗng nảy ra một ý tưởng, “Tiểu Kiều muội muội có thần tượng không? Có thể đưa ảnh có chữ ký, đưa đi xem buổi biểu diễn hay cái gì đó.”
A ha, này chủ ý không tệ.
Đóa Tỷ vẻ mặt tươi cười, “Lục tổng, ngài và Tiểu Kiều…”